Chương 2896
“Bảo đồ đệ ngoan của ông dập đầu nhận lỗi với tôi, ngoài ra, chuyện này ông cũng phải xin lỗi chúng tôi!”, Thương Miểu nói.
“Thương Miểu! Ông nói cái gì? Bảo bố tôi xin lỗi? Các người có nhận nổi không?”, Vương Nhất không nhìn nổi, bỗng nổi giận, đập tay quát.
“Láo xược!”, Thương Miểu nổi giận, quát Vương Nhất: “Cậu là hậu bối, ở đây đâu đến lượt cậu nói chuyện?”.
“Ông…”, Vương Nhất nổi giận.
“Vương Nhất! Lui xuống!”, Vương Kiều hạ giọng nói.
“Vâng, bố”, Vương Nhất đè nén lửa giận, trừng Thương Miểu, không lên tiếng nữa.
Vương Kiều đặt tách trà xuống, lạnh lùng nhìn Thương Miểu, bình tĩnh nói: “Trưởng lão Thương Miểu, xem ra hôm nay ông đến để gây rối?”.
“Người của ông ngồi lên đầu tôi, ai gây sự với ai ông phải nói cho rõ!”, Thương Miểu bực dọc nói.
“Thế à? Vậy được, tôi hỏi ông, đệ tử của tôi đã làm gì ông?”, Vương Kiều hỏi.
“Cái đó…”, Thương Miểu không nói được.
“Là đồ đệ ông ngông cuồng nói châm thuật của chúng tôi không bằng cậu ta, đệ tử của tôi Kiều Chiến Bắc mới tức giận tìm cậu ta khiêu chiến. Đệ tử tôi thất bại là do tài nghệ của nó không bằng người, nếu nó đã hứa hẹn gì với các ông thì mời các ông đi tìm nó! Cần gì phải nói với tôi?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.
“Ông…”, Thương Miểu tức giận.
Vương Kiều đang giở trò vô lại điển hình.
“Ức hiếp người quá đáng!”.
“Trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?”.
“Đám người này bình thường hà khắc với chúng ta, thường xuyên ức hiếp chúng ta. Nếu hôm nay không cho bọn họ bài học, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta dễ ức hiếp!”.
“Có cần ra tay không, trưởng lão?”.
Các đệ tử tràn đầy nhiệt huyết và phấn khích, không kiên nhẫn được nữa.
Nhưng Thương Miểu không phải kẻ ngốc, người bên mình mà đánh nhau thật chắc chắn sẽ không phải đối thủ của bên Vương Kiều.
Hơn nữa, một khi đánh nhau sẽ dễ bị người ta bắt thóp.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có thể đấu y võ.
Nhưng mình có thể là đối thủ của Vương Kiều không?
Thương Miểu không có nhiều lòng tin.
Đến nước này lại có chút tiến thoái lưỡng nan…
“Trưởng lão Thương Miểu, hay là chúng ta quyết đấu y võ để kết thúc những chuyện này?”, lúc này Vương Kiều đột nhiên lên tiếng.
Đúng là sợ cái gì có cái đó.
Thương Miểu cưỡi trên lưng hổ khó xuống, do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được thôi! Có lẽ đó là phương án giải quyết thích hợp nhất. Ra ngoài đi! Ở đây nhỏ quá, chúng ta ra bên ngoài đấu!”.
“Haizz, đừng vội! Chúng ta theo quy tắc mà làm!”.