Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2910



Chương 2910

“Tôi chuẩn bị tiến cử nhân tài này với người bên trên vào lễ dược tế ngày kia, để ông ấy bồi dưỡng. Đại hội sắp diễn ra, nếu người bên trên có thể nâng thực lực của cậu ta lên một tầm cao mới trong thời gian này, thì có lẽ cậu ta… sẽ trở thành con át chủ bài của Dược Vương Cốc chúng ta”, Nhan Tam Khai nheo mắt cười nói.

“Được vậy thì tốt quá”.

“Đại hội lần này, Dược Vương Cốc ta nắm chắc phần thắng trong tay rồi”.

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Mọi người đều rất kích động.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn, không nói câu nào.

Đúng lúc này, một đệ tử nhanh chân chạy tới, ôm quyền vội nói: “Trưởng thôn, cô chủ đột nhiên phát bệnh, nằm liệt trên giường không dậy nổi. Nguyên lão trong thôn không tìm ra nguyên nhân, mời trưởng thôn mau đến cứu chữa cho cô chủ”.

“Sao cơ?”.

Mọi người xôn xao.

“Đột nhiên phát bệnh?”.

Trưởng thôn nhíu mày nói: “Đi xem thế nào! Đúng rồi, Tiêu Hồng, cậu cũng đi cùng đi”.

“Vâng, trưởng thôn”, Lâm Chính gật đầu, giữa đôi lông mày tỏ vẻ khó hiểu.

Đúng lúc quan trọng này, tại sao Nhan Khả Nhi lại xảy ra chuyện chứ?

Mọi người nhanh chóng tiến về phía khu điều dưỡng.

Vào phòng liền nhìn thấy Nhan Khả Nhi đang nằm thở thoi thóp trên giường, đám người trưởng thôn lập tức bước tới tìm hiểu nguyên nhân.

Kiểm tra một lúc vẫn không có thu hoạch gì.

“Tình trạng bệnh kỳ lạ quá”, lông mày trưởng thôn nhíu chặt.

“Trưởng thôn, nhất định phải nghĩ cách giữ được tính mạng của cô chủ, nếu cô ấy chết trước lễ dược tế, thì sự cố gắng bao nhiêu năm nay của Dược Vương Cốc chúng ta sẽ đổ sông đổ biển, tương lai tươi sáng của Dược Vương Cốc cũng không còn nữa”, một nguyên lão kích động nói.

Trưởng thôn trầm tư suy nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Trưởng thôn, bệnh của cô chủ, hay là để tôi thử xem sao”.

“Thật sao?”, trưởng thôn mừng rỡ.

“Mời các ông ra ngoài”, Lâm Chính nói: “Tôi cần chữa riêng cho cô chủ”.

“Ừm… Thôi được rồi”, trưởng thôn gật đầu: “Chuyện này trọng đại, Tiêu Hồng, nếu cậu có thể chữa khỏi cho cô chủ thì sẽ được thưởng lớn”.

“Cảm ơn trưởng thôn”.

Sau đó, bọn họ lục tục rời khỏi phòng.

Lâm Chính bước đến bên cạnh Nhan Khả Nhi, nhỏ giọng nói: “Cô đang giả bệnh đúng không? Ngoài những vết thương trước đó, thì trên người cô không còn triệu chứng bệnh gì khác”.

“Đúng vậy, tôi đang giả bệnh, nếu tôi không giả bệnh thì sao anh lại đến chứ?”, Nhan Khả Nhi vốn đang yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, bỗng dưng mở mắt ra.

“Cô cố ý lừa tôi đến đây làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

Nào ngờ Nhan Khả Nhi bỗng bật dậy, nắm lấy tay Lâm Chính, tâm trạng kích động nói: “Thần y Lâm, hãy nói cho tôi biết, có phải anh muốn giết người bên trên không?”.