Chương 2914
“Ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết? Khai cốt chính là tẩy tinh phá tủy cho cậu, khai thông cốt mạch! Cốt mạch mà mở, thì thân thể của cậu sẽ hơn hẳn người thường, được gọi là thể chất thần tiên”, Thương Miểu nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Nghe nói chỉ có người bên trên và trưởng thôn là có thể chất khai cốt, cậu có thể trở thành người thứ ba, không biết đã khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ đâu”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính nhíu mày đáp: “Khai thông cốt mạch… thì mở kiểu gì?”.
Anh có dự cảm.
Khai cốt tuyệt đối không hề đơn giản…
“Phương pháp mở xương cụ thể thì tôi không biết, thuật mở xương rất phức tạp, dược liệu chất ở bên kia là chuẩn bị cho cậu. Mỗi một vị thuốc ở đó đều là thôn Dược Vương tốn rất nhiều nhân lực vật lực mới tìm được. Mỗi một vị thuốc đều có giá trị rất cao!”, Thương Miểu chỉ vào mấy cái bàn bên trái, cười nói.
Mỗi một chiếc bàn đều chất đầy dược liệu quý hiếm.
Lâm Chính đều nhận ra, quả thật mỗi một cây đều không đơn giản, đều là cây thuốc hiếm có.
Nhưng bên cạnh những chiếc bàn đó còn có vài người nằm úp sấp.
Bọn họ bị dây xích trói lại, đang khóc la, kêu gào.
Lâm Chính nhìn chằm chằm mấy người đó, khẽ giọng hỏi: “Những người đó để làm gì vậy?”.
“Bọn họ… đương nhiên là thuốc dẫn”, Thương Miểu cười nói.
“Dùng người sống làm thuốc dẫn?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi: “Như thế thỏa đáng sao?”.
Thương Miểu nghe vậy, không hiểu ra sao: “Tiêu Hồng, cậu ở trong thôn cũng lâu rồi, dùng người sống làm thuốc dẫn cậu chưa thấy bao giờ sao?”.
Lâm Chính không nói, nhưng trong mắt đã có vẻ lạnh lẽo nồng đậm.
Theo thời gian trôi, lại có nhiều người của thôn Dược Vương lục tục kéo đến.
Hiện trường có đến mấy nghìn người.
Bọn họ đi theo trưởng lão của mình, đứng theo từng nhóm, đợi trưởng thôn và người bên trên đến.
Lúc này, nhóm người trở nên nhốn nháo, lại có vài người đi về phía này.
Lâm Chính đưa mắt nhìn sang.
Mới phát hiện là Nhan Khả Nhi tới.
Cô ấy được tám nữ đệ tử tinh nhuệ bảo vệ, đến một chỗ ngồi bên cạnh đài ngọc ngồi xuống.
Chỗ ngồi đó rất kỳ lạ, trước mặt bày một chiếc bàn ngọc, bề ngoài bàn ngọc có vết lõm, bên cạnh là một con dao sắc bén.
Nhan Khả Nhi ngồi xuống, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, trong đôi mắt ấy tràn đầy thâm tình và đau khổ.
“Ai là Tiêu Hồng?”.
Lúc này, một tiếng quát giận vang lên.
Bọn họ ngạc nhiên.
Lâm Chính nhìn sang phía phát ra tiếng.
Một người đàn ông tóc dài, vóc dáng cường tráng bước nhanh đến.
Mặc dù người đàn ông đó cường tráng, nhưng sắc mặt trắng bệch, xương gò má gồ lên, hai mắt lõm xuống, tròng mắt vô thần. Nhìn qua đã biết là dùng thuốc quá liều, lấy thuốc luyện thân.
Rõ là một dược nhân.
“Hả? Là Hùng sư huynh!”.
Có người kinh ngạc hô lên.