Chương 2918
Mấy người kia nhanh chóng lao đến, chụp bao bố đựng thuốc lên những tù binh, vác lên vai.
Đệ tử xung quanh đều bị thu hút bởi Hùng Giới Thiên, không ai chú ý đến những người này, hành động rất thuận lợi.
Lâm Chính vẫn luôn lặng lẽ quan sát.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, đạp chân lên vai cô gái ở trước mặt.
Cô gái kia không kịp đề phòng, bị đạp ngã ra đất, tù binh trong bao bố cũng lăn ra ngoài.
Biến cố đột ngột xảy ra khiến mọi người hoàn hồn lại, tập trung ánh nhìn về phía này.
“Hả?”.
“Đó là Thủ Mệnh sư tỷ!”.
“Sao cô ấy lại ở đây?”.
“Sao những tù binh kia lại chạy vào bao bố rồi?”.
Các đệ tử ngạc nhiên không thôi, bàn tán xôn xao.
Trưởng thôn dẫn theo tinh nhuệ của thôn Dược Vương đi vào hiện trường làm lễ.
Trưởng thôn Nhan Tam Khai lạnh lùng nhìn Thủ Mệnh, hét lớn: “Dừng tay lại cho tôi!”.
Tất cả người đang chiến đấu kịch liệt đều lùi lại.
Hùng Giới Thiên giống như bò tót nổi điên cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn sang bên này.
“Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên, các người thật to gan, dám thả tù binh đi, đối đầu với thôn Dược Vương! Các người định phản bội thôn Dược Vương sao?”, Nhan Tam Khai quát lên.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người xôn xao.
Hóa ra Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên tự biên tự diễn vở kịch này là để cứu những tù bình đó?
“Nhan Tam Khai, thôn Dược Vương dùng người làm thuốc dẫn, trái với luân thường đạo lý, người và thần đều phẫn nộ! Kẻ gọi là người bên trên chỉ là một kẻ điên! Nếu các người tin ông ta, tiếp tục mê muội, làm những chuyện trái đạo đức này sẽ chỉ chôn thân ở thôn Dược Vương, chôn vùi tính mạng của các người!”, Thủ Mệnh nghiến răng nói.
Đó là một người phụ nữ tóc ngắn, phong thái oai hùng. Nhìn bề ngoài cô ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn xinh đẹp, ánh mắt chứa đầy vẻ kiên nghị.
“Láo xược! Thủ Mệnh, cô là đệ tử cấp cao nhất của tôi, một trong những thiên tài của thôn Dược Vương. Những năm qua thôn Dược Vương đã tốn rất nhiều nhân lực vật lực để đào tạo cô, cuối cùng cô lại khi sư diệt tổ, phản bội thôn Dược Vương? Các người đúng là đáng chết!”, Nhan Tam Khai vô cùng phẫn nộ, quát lớn: “Người đâu, bắt bọn chúng lại! Bọn chúng đã thả những tù binh này, vậy thì hôm nay tôi sẽ dùng bọn chúng làm thuốc dẫn, thành toàn cho Tiêu Hồng!”.
“Vâng! Trưởng thôn!”.
Người xung quanh chạy tới bao vây.
“Tiêu sư đệ, đừng mê muội nữa!”.
Thủ Mệnh ở bên này hét lên với Lâm Chính, sau đó bất chấp tất cả lao tới, giết đám cao thủ của thôn Dược Vương.
“Hùng sư đệ, mau dẫn bọn họ phá vòng vây, rời khỏi thôn Dược Vương, mau!”.
“Đại sư tỷ!”.
Bọn họ gào khóc.
“A!”.