Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2930



Chương 2930

Dứt lời, ông ta không dám nói thêm nữa. Cả người ông ta hóa đá giống như bị sét đánh. Những người khác cũng trong tình trạng tương tự.

Dù là đội cận vệ hay là các nguyên lão, trưởng lão, đệ tử đều ngạc nhiên. Kể cả Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên.

Lúc này, tất cả đều bàng hoàng.

Bởi vì…người đệ tử Tiêu Hồng không biết từ khi nào đã đâm thẳng một cây châm vào tử huyệt ngay trước ngực của người bề trên kia.

Cả cây châm ngập vào trong cơ thể. Mọi thứ diễn ra nhanh như một cơn gió. Không ai ngờ tới.

“Bề trên”

“Không hay rồi, tên phản đồ có âm mưu hại bề trên”.

“Cậu dám?”

“Mau cút xuống!”, người trong thôn Dược Vương bừng tỉnh, đồng loạt lao lên. Thế nhưng khi họ vừa tiếp cận thì một lượng lớn châm bạc được phóng ra từ tay Lâm Chính chặn đứng bọn họ. Đám đông chỉ nhìn thấy chiêu thức của anh thì đã không dám bước lên thêm nữa.

“Thú vị đấy”.

Người bề trên nhìn Lâm Chính: “Xem ra dã tâm của cậu không nhỏ nhỉ. Cậu muốn giết tôi, trở thành bề trên của thôn Dược Vương phải không?”

“Tôi không có hứng thú với thôn Dược Vương”.

“Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên phản bội cũng là do cậu điều khiển đúng không?”

“Không phải!”

“Thôi bỏ đi. Hỏi những thứ này cũng chẳng có ích gì. Cậu đã lựa chọn đối đầu với bổn tọa, vậy thì bổn tọa cũng không cần phải nương tay nữa. Chỉ đáng tiếc, bổn tọa vẫn còn muốn bồi dưỡng cậu , thật đáng tiếc”.

Nói xong, người bề trên đanh mắt. Lâm Chính đột nhiên ý thức được điều gì đó. Anh rút châm ra đâm vào một tử huyệt khác của người bề trên

Vụt! Một luồng khí lưu khổng lồ từ trong cơ thể của người này phóng ra, tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh căn bản không thể chống lại được, cả người anh bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống đất.

Lâm Chính lật người, nhìn người đàn ông bằng vẻ không dám tin: “Tử huyệt của ông bị châm ghim trúng, trong châm có độc, tại sao ông lại không hề bị hề hấn gì?”

“Cậu không biết sự lợi hại của tôi rồi. Cậu là cái thá gì? Tử huyệt trên người tôi đã sớm di chuyển vị trí. Những nơi cậu vừa ghim vào đều không phải là tử huyệt của tôi”, người này nói bằng vẻ vô cảm.

“Cái gì?”

Lâm Chính bàng hoàng: “Tử huyệt có thể di chuyển được sao?”

“Không biết gì đúng là đồ không biết gì. Những thứ cậu không biết nhiều quá. Giờ thì để cậu được mở mang tầm mắt nhé”.

Người bền trên điềm đạm lên tiếng rồi giơ tay lên, đầu ngón tay búng ra một cây châm màu vàng lấp lánh.

Vụt! Châm vàng bay ra, đâm vào trán của Lâm Chính.

Lâm Chính căng thẳng né đòn. Mặc dù tốc độ của châm vàng rất nhanh nhưng phản ứng của Lâm Chính cũng không hề chậm. Thế nhưng anh vừa né được thì châm bạc lại bay ngược lại, tiếp tục ghim vào lưng của anh.