Chương 2932
“Thế nào? Tiêu Hồng, cậu chỉ có chút sức lực thế này thôi hả”, người bề trên lắc đầu: “Thật khiến tôi thất vọng, xem ra sau khi có được chút truyền thừa từ tiên tổ thôn Dược Vương thì cậu lại bắt đầu ngông nghênh, tự cao tự đại rồi. Thể loại ếch ngồi đáy giếng như vậy phải bị trừng trị một trận mới được”.
Nói xong, người này đưa tay ra, chộp lấy bộ vuốt của hư ảnh kỳ lân.
Không hay rồi! Lâm Chính tái mặt, lập tức lùi về sau.
Thế nhưng đã không kịp. Người đàn ông chộp mạnh. Một luồng sức mạnh như luồng điện cao thế từ năm đầu ngón tay của ông ta phóng tới toàn bộ hư ảnh kỳ lân.
Bụp!.Con kỳ lân lập tức xuất hiện một loạt vết nứt, ngay sau đó vỡ vụn như thủy tinh. Lâm Chính cũng bị ảnh hưởng. Luồng sức mạnh thuận thế tấn công cơ thể anh, khiến anh phải lùi về phía sau. Khó khăn lắm anh mới đứng vững lại.
“Ư!”, Lâm Chính cảm giác một cơn đau dấy lên từ lồ ng ngực, sau đó anh nôn ra máu tươi.
Đám đông sững sờ. Đây là thực lực của người bề trên sao? Với hai cánh tay mà có thể đánh bại được ngay thiên tài yêu nghiệt? Thật quá khủng khiếp.
“Uy lực của bề trên thật quá khủng khiếp, cử thế vô song, chúng tôi bái phục”, Nhan Tam Khai vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống khấu đầu.
“Bái phục!”, những người khác trong thôn Dược Vương cũng lập tức quỳ xuống.
“Người này lợi hại như vậy, chúng ta lấy cái gì ra để đối phó được chứ. Lần này chúng ta sẽ chết hết ở đây mất”, Thủ Mệnh trố tròn mắt, nhìn bóng hình khủng khiếp trước mặt và cảm thấy ớn lạnh.
“Sư tỷ, xin lỗi, đúng ra tôi không nên để cô bị liên lụy”, người đệ tử phía sau bật khóc.
“Không! Là tôi đã hại mọi người. Nếu không phải tôi bắt mọi người đi cứu những người tù binh thì mọi người cũng sẽ không sao cả. Xin lỗi”.
Thủ Mệnh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Cô ta cảm thấy Lâm Chính không thể nào chiến thắng được người bề trên. E rằng hôm nay tất cả sẽ mất mạng ở đây mất…
“Cậu đã biết sự lợi hại của tôi chưa?”, người bề trên thản nhiên nói.
Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng. Anh hừ giọng: “Cũng chỉ vậy mà thôi”.
“Câm miệng”.
Người này lắc đầu, đột nhiên bước về phía trước. Sau đó ông ta biến mất.
“Cái gì?”
“Ma thuật sao?”
Đám đệ tử kêu lên. Lâm Chính biết, đối pương không phải biến mất vì ma thuật gì mà chỉ đơn giản là tốc độ của ông ta quá nhanh. Nhanh tới mức, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Vụt! Trong nháy mắt, người này đã xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính. Bàn tay không được coi là quá vạm vỡ của ông ta siết lấy cổ anh.
Người này muốn thần phục Lâm Chính. Anh khẽ hừ giọng, tay ngáng ra phía trước, kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết.
Cánh tay của người bề trên bật ra. Lâm Chính thuận thế tung chân đạp vào bụng ông ta. Thế nhưng tốc độ của người bề trên nhanh tới mức vô lý. Anh vừa tung chân tới thì người này đã đạp vào bụng anh trước rồi.
Mọi thứ diễn ra nhanh như chớp.
Rầm rầm! Lâm Chính bị đẩy lùi tầm hơn mười bước mới dừng lại được. Còn đối phương thì hơi loạng choạng chứ không hề phải lùi về sau.
Lâm Chính trố tròn mắt. Lúc này anh có cảm giác ruột gan lộn tung, đau vô cùng. Cứ như lục phủ ngũ tạng đã bị đạp nát vậy.
Thể mà đối phương chỉ khẽ chao đảo. Không thể nào. Lúc này đến cả anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.