Chương 2948
Bọn họ ngước mắt nhìn lên, đám mây độc trong thôn Dược Vương đã nổ tung…
Toàn bộ người trong thôn đều như phát điên. Bọn họ không hề biết rằng đám mây độc còn nổ ra như vậy. Vụ nổ quá đột ngột. Toàn bộ độc lực được giải phóng. Khí độc trong đám mây phóng ra bốn phương tám hướng.
Tất cả nhà cửa, cây cối, đường xá bị bao phủ bởi lớp độc này thì đều bị mục rữa biến thành bụi cát. Người ở trong thôn vội vàng tháo chạy ra bên ngoài.
“Mau chạy đi”.
“Không!”
“Cứu mạng”.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Có rất nhiều người không kịp phản ứng, bị bao trùm bởi đám bột độc thì lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Thương Miểu dẫn đệ tử của mình chạy ra ngoài. Tiết Phù bị dọa sợ tái mặt, hai chân mềm nhũn.
“Tiết sư muội, nhanh! Mau chạy đi”.
Đám đệ tử chạy phía trước hô lên. Tiết Phù bặm môi, vội chạy về phía trước
“Á!”
Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên hét lên, sau đó cả người ngã ra đất. Một chân của cô ấy đã bị bột độc bám vào. Cả vùng đầu gối lập tức rữa ra, cẳng chân rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.
“Cái gì?”, người đệ tử ở phía trước sợ tới mức tái mét mặt.
“Sư tỷ, tôi sẽ cứu cô”.
“Đừng đi! Cô ấy không thoát được nữa rồi. Cậu đi sẽ chỉ chết cùng thôi”.
“Vậy…phải làm sao?”
“Đi thôI!”
Đám đệ tử cứ thế rời đi, không cả quay đầu lại. Lúc này chẳng còn ai lo được cho ai nữa. Bản thân có thể chạy được đã là tốt lắm rồi.
“Không! Sư phụ ơi!”.
Tiết Phù hét lên trong vô vọng. Thế nhưng…vô thích. Thương Miểu chạy nhanh nhất. Ông ta căn bản chẳng thèm quan tâm tới đệ tử của mình.
Phương sư tỷ, Lý muội muội cũng vậy. Vào lúc sống chết thế này, còn ai mà có thời gian đi lo được cho người khác chứ. Tiết Phù cảm thấy tuyệt vọng, cô quay lại nhìn đám độc tố đang lan tới. Cô gái nhắm mắt, không dám nhìn thêm nữa, chỉ biết lẳng lặng chờ chết.
Chỉ có điều… khi nhắm mắt thì cô vẫn còn cảm nhận được cơn đau.
Ý thức của cô vẫn còn đó. Chuyện gì vậy? Lẽ nào đám độc tố quá mạnh nên cô không còn cảm nhận được thế nào là cái chết sao?
Cũng không phải….Cô dường như vẫn còn thở, tim vẫn còn đập.
Tiết Phù thận trọng mở mắt. Cô thấy mình đang ở giữa đám khí độc. Nhưng có điều khác thường đó là cô được bao bọc bởi một luồng không gian.
Một luồng không gian có gió đang xoay chuyển xung quanh cô, khiến cho đám khí độc kia bị đánh bật ra ngoài, không thể nào tiếp cận được Tiết Phù.
Chuyện gì vậy? Tiết Phù cảm thấy nghi ngờ. Cô ngước lên nhìn thì thấy một bóng hình đang đứng ngay trước mặt mình.
“Đó chính là thần y Lâm..”