Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 295



Tô Nhu suy nghĩ kĩ càng, vẫn quyết định đi gặp tên Hoa Mãn Thần kia. 

Tuy cô biết lần này chắc chắn thập tử nhất sinh, như dê vào miệng hổ, nhưng cô biết trốn tránh cũng vô ích. 

Thế là buổi tối, Tô Nhu gọi thêm Lạc Thiên và mấy chị em tốt cùng đến khách sạn Đông Châu. Ý định của Tô Nhu là cô sẽ vào nói chuyện với Hoa Mãn Thần trước, nếu tình hình không ổn thì Lạc Thiên sẽ báo cảnh sát xông vào cứu người. 

Tuy Tô Nhu rất ghét Hoa Mãn Thần, nhưng có một điều Tô Quảng nói đúng, cô của hiện giờ vẫn chưa hứng chịu được sự nổi giận của nhà họ Hoa. 

Nếu nhà họ Hoa tìm đến cô tính sổ, thì bây giờ nhà cô lấy gì để chống lại nhà họ Hoa chứ? 

Tuy Tô Nhu rất không cam lòng, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu. 

Nhưng đến khách sạn… 

"Sao cơ? Hoa Mãn Thần không đặt phòng bao?", Tô Nhu ngạc nhiên. 

"Vâng thưa cô, hôm nay cậu chủ Hoa không đến ở đây", giám đốc khách sạn bất đắc dĩ nói. 

"Chuyện này là sao nhỉ?", Tô Nhu khó hiểu. 

"Chắc anh ta chỉ dọa cậu thôi… Tiểu Nhu, cậu đừng lo lắng quá, đây là Giang Thành, Chủ tịch Lâm sẽ giúp cậu, tên Hoa Mãn Thần kia sẽ không dám làm gì cậu đâu", Lạc Thiên an ủi. 

Tô Nhu nghe thấy thế thì nhăn nhó cười. 

"Sau khi chữa cho mẹ mình, Chủ tịch Lâm chẳng nói lời nào đã bỏ đi, tuy anh ta không nói gì, nhưng qua cuộc nói chuyện của anh ta với Hoa Mãn Thần, mình có thể nghe ra sự bất mãn của anh ta. Chắc là anh ta có chút quan hệ với Lâm Chính, mình đối xử với Lâm Chính như vậy, chắc chắn anh ta cũng có ý kiến với mình nhỉ?". 

"Vậy à… Thế… cậu sẽ ly hôn với Lâm Chính sao?", Lạc Thiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu. 

Cô ấy nói xong liền thấy chột dạ, ánh mắt nhìn Tô Nhu cũng trở nên dè dặt. 

Tô Nhu cười khổ, nhưng không trả lời. 

Lạc Thiên có chút thất vọng. 

"Đúng rồi, Lâm Chính ở chỗ cậu sao?". 

"Ừ". 

"Ngày mai mình đến chỗ cậu, mình muốn nói chuyện với anh ấy…" 

"Cậu muốn nói chuyện với anh ta thì chẳng phải lúc nào cũng được sao?". 

"Thôi để sáng mai đi". 

Tô Nhu nhỏ giọng đáp, rồi vội vàng rời đi. 

Lạc Thiên thở dài, cũng không ngăn cản. 

Tô Nhu trở lại bệnh viện, trông chừng bố mẹ trong phòng bệnh một đêm. Sáng hôm sau, cô mang theo cặp mắt gấu trúc đi về phía bãi đỗ xe của bệnh viện, định đến y quán của Lạc Thiên tìm Lâm Chính. 

Nhưng đúng lúc cô vừa lại gần chiếc xe của mình, thì bỗng có mấy người xông tới, một trong số đó là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm đậm. 

Bà ta nhìn chằm chằm Tô Nhu một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Cô chính là Tô Nhu?". 

"Đúng vậy, cô có chuyện gì sao?". 

"Cô gọi ai là cô?". 

Người phụ nữa kia vung luôn tay lên tát. 

Bốp! 

Tô Nhu bị tát một cái, đau đến mức lùi lại mấy bước. Cô ôm mặt, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Sao bà lại đánh người?". 

"Đánh người? Tôi còn muốn giết người đây!". 

Người phụ nữ kia giơ tay ra bóp cổ Tô Nhu. 

Tô Nhu đau đớn túm chặt tay người phụ nữ kia, muốn gỡ tay bà ta ra, nhưng bà ta khỏe kinh khủng, cô không thể gỡ được. 

Người phụ nữ đẩy mạnh một cái. 

Tô Nhu ngã ngồi xuống đất, trên cần cổ thon dài trắng nõn là năm dấu ngón tay đỏ tươi. 

"Tôi nói cho cô biết, tôi là mẹ của Hoa Mãn Thần! Nghe nói cô từ chối con trai tôi, con trai tôi nhìn trúng cô là phúc của cô! Nếu không phải con trai tôi thích cô, thì bà đây đã rạch mặt cô từ lâu rồi", người phụ nữ lạnh lùng nói. 

"Bà…", Tô Nhu tức đến nỗi nước mắt muốn trào ra. 

"Tôi cái gì mà tôi? Nghe đây, bây giờ con trai tôi đã mất liên lạc, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cho tôi tìm được nó đi. Nếu nó có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ chôn sống cô, cho cô xuống đó bầu bạn với nó". 

Bà ta nói xong liền phất tay, dẫn người rời khỏi bãi đỗ xe. 

Tô Nhu cắn chặt môi, những giọt nước mắt tủi thân chảy trên khuôn mặt trắng nõn, rơi xuống tí tách. 

Nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lên xe, đến y quán của Lạc Thiên.