Chương 2960
Tiết Phù toàn thân đầy bùn đất, trông rất nhếch nhác, đang quỳ sụp dưới đất, vừa khóc vừa dập đầu với Lâm Chính.
“Tiết Phù?”.
Tuy toàn thân Lâm Chính đang ngập tràn sát khí, nhưng vẫn còn lý trí.
“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho sư phụ tôi, tôi cầu xin anh!”, Tiết Phù nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.
“Tiết Phù, sư phụ cô cũng không phải là người tốt đẹp gì. Tôi vốn định giết, nhưng nếu cô đã cầu xin cho bọn họ, thì tôi sẽ tha, cô lập tức bảo bọn họ cút đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn anh”.
Tiết Phù lau nước mắt trên mặt, nhìn đám người Phương sư tỷ đã sợ đến đờ đẫn ở phía sau: “Sư phụ, sư tỷ, mọi người mau đi đi, thần y Lâm đã tha cho mọi người rồi”.
“Được, được…”
“Cảm ơn thần y Lâm!”.
“Cảm ơn thần y Lâm đã tha mạng!”.
Đám người Thương Miểu vô cùng cảm kích, lần lượt quỳ xuống đất dập đầu, rồi nhếch nhác chạy đi.
Tiết Phù cũng muốn đi, nhưng cô ấy bị gãy một chân, đi đứng cũng bất tiện, vốn định gọi hai sư tỷ sư muội giúp đỡ, nhưng khi cô ấy quay lại, mới phát hiện đám Phương sư tỷ đã chạy mất dạng, đâu còn ai quan tâm đ ến sống chết của cô ấy.
“Nhìn thấy chưa? Những người này không hề để ý đến việc cô tốt với bọn họ thế nào, bọn họ chỉ biết mình thôi. Người như vậy không đáng để đồng tình”, Lâm Chính bình thản nói.
“Đúng vậy…”, Tiết Phù cười chua chát: “Nhưng có những lúc, rõ ràng anh biết bọn họ sẽ đối xử với anh như vậy, nhưng anh vẫn làm, chẳng phải sao? Mục đích của anh không phải là nhìn được mặt bọn họ, mà là không thẹn với lương tâm của anh”.
Lâm Chính trầm mặc.
Anh không như vậy sao?
Lâm Chính nhìn Tiết Phù, rồi cất bước, tiếp tục đuổi giết những người khác.
Không đến nửa tiếng, thôn Dược Vương người thì chết, người thì bỏ chạy.
Ngoài thôn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên, Tiết Phù ngây người ra nhìn.
Bọn họ không thể ngờ được ngày tổ chức lễ dược tế lại là ngày thôn Dược Vương bị diệt vong…
Khi Lâm Chính quay trở lại, người anh đầy máu, giống như trở về từ địa ngục.
Tuy biết Lâm Chính sẽ không giết mình, nhưng ba người Thủ Mệnh vẫn vô cùng sợ hãi.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”.
Thấy Lâm Chính ngồi xuống tảng đá bên cạnh, không ngừng th ở dốc, Thủ Mệnh liền dè dặt hỏi.
“Không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển đáp.
Nhưng nói xong anh đã nằm dài ra đất, không buồn nhúc nhích.
“Thần y Lâm!”.
Ba người kinh ngạc, Thủ Mệnh định bước tới.
“Đừng động vào tôi!”, Lâm Chính vội quát.
Thủ Mệnh giật nảy mình, bàn tay đang định chạm vào Lâm Chính không khỏi run rẩy, liền rụt lại.
“Thần y Lâm, sao vậy?”, Thủ Mệnh cẩn thận hỏi.