Chương 2966
Chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay lên, nện vào người bọn họ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đều nằm bẹp dưới đất rên la thảm thiết.
“Hả?”.
Tô Cương biến sắc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin: “Cậu… cậu làm kiểu gì vậy? Cậu biết võ từ lúc nào thế?”.
“Tôi vốn biết võ mà, chẳng qua anh không biết thôi. Tô Cương, thực ra trong mắt tôi, anh không xứng làm đối thủ của tôi. Tôi năm lần bảy lượt bỏ qua không thèm chấp anh, là vì không muốn lãng phí thời gian với người như anh. Nhưng anh lại không ngừng chọc vào tôi, khiến tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Tôi nghĩ hôm nay vẫn nên cho anh một bài học cả đời khó quên thì hơn”.
Dứt lời, Lâm Chính bước tới, ấn bả vai Tô Cương xuống, đang định dùng sức bẻ gãy một cánh tay của anh ta.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Nếu anh dám động đến anh ta, tôi nghĩ hôm nay có lẽ anh cũng có một bài học cả đời khó quên đấy”.
Nghe thấy vậy, mấy người Lâm Chính đồng loạt quay qua nhìn.
Họ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng trông vô cùng nho nhã từ cửa đi tới.Người này có sắc mặt hơi nhợt nhạt, ăn mặc chỉn chu, ánh mặt dịu dàng, giống như một tri thức. Thế nhưng cách nói chuyện của người này thì chẳng nho nhã chút nào.
“Cậu Chín! Cậu Chín! Mau cứu tôi với”, Tô Cương nhìn thấy người này thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Đừng có la toáng lên như thế”.
Người đàn ông châm thuốc, điềm đạm nhìn Lâm Chính: “Thả tay ra, sau đó rời đi, như vậy thì anh còn giữ được chút thể diện”.
“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh không đủ tư cách hỏi tôi là ai”, người đàn ông nói tiếp: “Lập tức buông Tô Cương ra, đừng để tôi nóng máu thì sẽ bất lợi cho anh đấy”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính khá bất ngờ, vì không phải ai cũng dám nói chuyện với anh như vậy.
Tô Cương tức giận, hừ giọng: “Kẻ họ Lâm kia, cậu có biết đây là ai không? Đây là cậu Chín của nhà họ Yến. Là người mà cả đời cậu phải ngưỡng vọng đấy! Biết chưa?”
“Chưa”, Lâm Chính lắc đầu. Đúng là anh chưa bao nghe thấy gia tộc nào như vậy.
Thế nhưng người đàn ông không hề tỏ ra tức giận, anh ta chỉ thản nhiên nói: “Chưa từng nghe nói là phải rồi. Nếu mà nghe thấy thì chắc là tôi sẽ nể anh thêm vài phần đấy”.
Nói xong, người đàn ông bèn dập điếu thuốc trong tay mình:””Giờ tôi cho anh ba giây để rời khỏi đây. Ba giây mà không đi thì…tôi sẽ đánh phế anh đấy, nghe rõ chưa?”
“Giờ là xã hội của pháp luật rồi, tôi không ủng hộ việc anh dùng bạo lực đâu. Nếu như anh quyết định làm thế thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Báo cảnh sát? Anh tự ý xông vào nhà người ta. Dù có báo cảnh sát thì lý cũng thuộc về tôi mà thôi”, cậu Chín mỉm cười.
“Đây là địa bàn của Dương Hoa, là nơi của thần y Lâm. Từ khi nào mà đã thuộc về các người thế?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.
“Dương Hoa đã được bán cho chúng tôi rồi! Sao, Tôi phải bỏ cả hợp đồng ra đưa cho anh coi hở?”, cậu Chín mỉm cười.
“Bán cho các người rồi sao?”, Lâm Chính trố mắt.
“Thôi! Để cho anh xem vậy”, cậu Chính nhận lấy một tập tài liệu mà người bên cạnh đưa tới, lấy ra một xấp giấy, đặt trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, một lúc sau, mặt anh tối sầm.