Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2971



Chương 2971

Tiêu diệt của thôn Dược Vương rồi à? Thần y Lâm đã mạnh tới mức đó rồi sao? Cậu ta đã làm thế nào vậy?

Người này…có còn là con người nữa không thế? Mã Hải và Khang Gia Hào đều có cùng suy nghĩ. Giai đoạn này bọn họ đã thu thập không ít các thông tin liên quan tới thôn Dược Vương và biết được cái thôn này mạnh tới mức vô lý.

Dương Hoa mà so với cái thôn này thì không biết chênh lệch tới mức nào. Vậy mà giờ thần y Lâm nói là tiêu diệt hết rồi sao?

Điều này giống như việc bạn nói với một kẻ nghèo rách mùng tơi rằng “Cậu đã trúng được năm triệu tệ” vậy. Không ai dám tin.

Đúng lúc họ đang từ từ tiêu hóa thông tin quá sốc này thì bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Thầy ơi, không hay rồi. Có người tới”, một học trò của y quán sợ hãi chạy vào.

“Có người tới khám bệnh à?”, ông cụ Thiệu tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Không phải ạ. Là đám người trước đó tới. Bọn họ gõ cửa đòi mở. Nếu không, thì họ sẽ phá cửa xông vào”, người học trò nói.

“Vậy còn ra thể thống gì!”

Ông cụ Thiệu tức giận đập bàn: “Ban ngày ban mặt mà họ dám vô thiên vô pháp như vậy sao? Mở cửa ra, sau đó báo cảnh sát trước mặt họ. Để tôi xem họ còn dám đập quán của tôi không? Đập bao nhiêu thì phải đền bấy nhiêu”.

“Bố đừng nóng. Con thấy vẫn nên né đi”, Mã Hải vội vàng nói.

“Sao có thể như vậy được. Né được một lúc có né được cả đời không. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi”, ông cụ Thiệu không nhịn được nữa.

“Tôi cùng ông đi xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chủ tịch, điều này…”

“Mã Hải, ông chịu khó nghỉ ngơi, phần còn lại để tôi xử lý”, Lâm Chính nói xong bèn đi về phía cửa chính.

“Nên để họ biết ai đã quay về rồi”.

Cạch! Người học trò mở cửa ra. Một đám người lao vào.

“Các người làm gì vậy?”, ông cụ Thiệu lập tức hét lên.

Đi đầu là một người đàn ông đầu bằng đen kính đen đang hút thuốc trông vô cùng nghênh ngang.

“Ông già! Người đâu? Mau nói đi, đừng có dây dưa. Chúng tôi không có đủ kiên nhẫn đâu”, người đàn ông nhả ra một ngụm khói.

“Các người nói cái gì? Tôi không hiểu! Nếu các người tới khám bệnh thì nói tôi biết khó chịu ở đâu. Còn nếu tới làm loạn thì xin mời về cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, ông cụ Thiệu kích động, mặt đanh lại.

“Báo cảnh sát! Hừ, ông già, ông nhạy cảm quá đấy! Được, nếu ông đã không chịu giao người thì đừng trách sao chúng tôi không khách sáo!”, người đàn ông vứt điếu thuốc xuống đất, cười lạnh lùng.

“Các người định làm gì? Báo cảnh sát đi”, ông cụ Thiệu nói với người đệ tử phía sau.

Người học trò lập tức lấy điện thoại ra. Thế nhưng người đàn ông đã cướp mất.

“Cái gì mà báo cảnh sát? Chúng tôi tới khám bệnh mà” người đàn ông hừ giọng.

“Khám bệnh sao?”, ông cụ Thiệu ngạc nhiên. Lâm chính khẽ đanh mắt.

“Đúng vậy! Người chú này của tôi không được khỏe. Phiền ông khám giúp chú tôi. Yên tâm đi, khám khỏi thì bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả”, người đàn ông khẽ cười, quay đầu qua bên cạnh. Một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc đồ Trung Sơn xuất hiện.