Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 298



Anh nhìn biển số chiếc xe Chevrolet kia, rồi lại nhìn tài xế, nói chuyện được vài câu, trong lòng vô cùng lạnh lẽo. 

Biển số xe đến từ Quảng Liễu, và gã tài xế này cũng nói giọng Quảng Liễu. 

Sáng sớm ra sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ? Hơn nữa con đường này hẹp như vậy, ai lại lái xe nhanh như điên thế chứ? 

Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lát rồi nói: "Hai đồng chí có thể cho tôi nói vài câu với anh này không?". 

"Không được", hai người họ lập tức từ chối. 

"Anh yên tâm, tôi sẽ không có hành động gì quá khích đâu, huống hồ vợ tôi cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng, tôi không cần phải động đến anh ta, làm vậy chẳng phải tôi sẽ không lấy được tiền bồi thường sao?", Lâm Chính cười nói. 

Hai người chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. 

Lâm Chính bước thẳng về phía gã tài xế. 

Hắn vẫn có chút kiêng dè, không khỏi lùi lại một bước. 

"Đừng lo, tôi sẽ không động đến anh", Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Ít nhất là sẽ không ở đây". 

"Cậu muốn làm gì?", gã tài xế cau mày. 

"Là nhà họ Khai phái anh tới chứ gì?", Lâm Chính hỏi. 

Gã tài xế thả lỏng, cũng nhỏ giọng đáp: "Phải thì làm sao nào? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, đây chỉ là khởi đầu, cậu mới là người cuối cùng mà cậu chủ Khai muốn xử lý". 

"Khai Mạc đang ở đâu?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi. 

"Liên quan gì đến cậu? Cậu sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ tàn phế thôi", gã tài xế cười nhạt nói. 

"Tôi có trở thành tàn phế hay không thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn anh sắp trở thành người chết rồi", Lâm Chính đáp. 

Anh vừa dứt lời, gã tài xế liền biến sắc, lạnh lùng hỏi: "Ý cậu là sao?". 

Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại mấy bước, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm đầy dữ tợn. 

"Này, cậu nói rõ ràng cho tôi! Ý cậu là sao?". 

Gã tài xế kia cuống lên, lập tức bước tới định hỏi Lâm Chính. 

Nhưng đúng lúc này… 

Bíp bíp bíp! 

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi. 

Sau đó liền thấy một chiếc xe con lao vào đám người, tông trúng gã tài xế kia một cách chuẩn xác. 

Phịch! 

Tiếng động nặng nề vang lên. 

Tất cả mọi người xung quanh đều giật nảy mình, nhao nhao lùi lại. 

Gã tài xế bị chiếc xe con đang lao tới tông bay đi, húc vào chiếc xe của gã, bị kẹp thành nhân bánh, chết ngay tại chỗ. 

Hai đồng chí cảnh sát hoảng lên, lập tức xông tới khống chế tài xế. 

Tài xế lập tức xuống xe, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất. 

Mọi người ở hiện trường gọi ngay xe cấp cứu. 

Nhưng tài xế tông Tô Nhu đã bị đâm thành một đống nát bét, xe cấp cứu tới cũng chỉ để nhặt xác. 

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng nhìn đống nát bét kia, xoay người bước vào y quán. 

"Chủ tịch Lâm", một người ở bên cạnh bước ra, chính là đàn em của Cung Hỉ Vân. 

"Làm tốt lắm, lập tức tìm kiếm người nhà họ Khai và nhà họ Việt trong toàn thành phố cho tôi", Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tuy tôi không có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhu, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ tôi. Lần này tôi không muốn nương tay nữa, nếu bắt được người của nhà họ Khai và nhà họ Việt thì đánh tàn phế hết cho tôi, không chừa một ai". 

"Vâng". 

"Ngoài ra, bảo Cung Hỉ Vân chuẩn bị đi, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến thăm nhà họ Khai", Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Người kia nghe thấy thế thì nín thở, nhưng không dám cãi lại, vội vàng gật đầu: "Vâng, Chủ tịch Lâm". 

Người của Cung Hỉ Vân vội vã rời đi. 

Lâm Chính quay lại y quán. 

"Lâm Chính, bên ngoài lại xảy ra chuyện gì vậy?", Lạc Thiên ở trong phòng có chút hoảng hốt hỏi. 

"Không có gì, không sao đâu". 

Lâm Chính mỉm cười, an ủi nói. 

Ánh mắt Lạc Thiên có vẻ nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, cũng không ra xem. 

Hai người lại xử lý qua loa cho vết thương của Tô Nhu, rồi mặc quần áo cho cô, sau đó đưa đến bệnh viện. 

Đương nhiên, lần này Lâm Chính trực tiếp hạ lệnh cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ta đích thân đến bệnh viện trông chừng vợ mình. 

Cung Hỉ Vân lập tức dẫn theo người của mình, luân phiên canh gác ở bệnh viện 24 tiếng. 

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa buông lỏng cảnh giác. 

Anh biết, nếu không giải quyết mối đe dọa ở Quảng Liễu, thì anh không thể yên ổn ngày nào. 

Anh cũng không phải là người thích bị động, đối phương đã tìm đến tận Giang Thành, nếu còn không hành động thì chỉ có ngồi im chờ chết. 

Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị hành động, thì Mã Hải gọi điện thoại tới. 

"Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi. 

"Chủ tịch Lâm, phía Từ Thiên xảy ra chuyện rồi", bên kia điện thoại, Mã Hải ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc nói.
— QUẢNG CÁO —