Chương 2982
Lữ Lộng Triều lắp bắp.
“Tôi cho Cổ Phái các ông ba ngày”.
Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Trong vòng ba ngày, Cổ Phái các ông phải lập tức trả lại tất cả mọi thứ của Dương Hoa, rõ chưa?”.
“Ba ngày…”
“Tôi chỉ chờ ba ngày”.
Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Lữ Lộng Triều có thể rời đi.
Sắc mặt Lữ Lộng Triều khó coi, có chút chưa kịp hoàn hồn.
Ông ta thực sự không thể hiểu được tại sao thần y Lâm vẫn còn sống.
“Thần y Lâm, tôi sẽ chuyển lời của cậu tới bên trên”.
Lữ Lộng Triều cũng không dám ở lại, vội vã đứng dậy rời đi.
“Lộng Triều!”.
Tần Bách Tùng đứng lên định gọi, nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Để ông ta đi”.
“Nhưng thầy… chắc chắn Cổ Phái sẽ không cam lòng bỏ qua đâu. Nếu thầy để lộ thân phận như vậy, chẳng phải chúng ta làm gì cũng bị hạn chế sao?”, Tần Bách Tùng lo lắng nói.
“Chuyện đến nước này, dù chúng ta có làm gì thì Cổ Phái cũng không bỏ qua. Thế nên chúng ta hãy cứ chủ động đi, Dương Hoa của chúng ta… không thể bị động chịu trận nữa”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đứng dậy nói.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây thầy?”.
“Báo với Khang Gia Hào, bảo ông ta theo tôi đến học viện Huyền Y Phái! Tôi muốn lấy lại miếng đất đó!”.
“Cái gì? Thần y Lâm chưa chết?”.
Trong một căn phòng tối tăm, chén trà trong tay một ông lão lưng còng run lên, nước trà bỏng rát vương ra tay ông ta, nhưng ông ta không màng tới, mà trừng mắt nhìn Lữ Lộng Triều sắc mặt khó coi đang đứng đằng trước, vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
“Vâng hội trưởng, tôi cũng rất ngạc nhiên”, Lữ Lộng Triều ở phía dưới lắc đầu nói.
“Ông chắc chắn không nhầm chứ?”.
“Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm, thần y Lâm ngồi cách tôi không xa, tuy Lữ Lộng Triều tôi năm nay cũng đã 60 tuổi, nhưng còn chưa hoa mắt”.
“Thế thì lạ thật”, ông lão hít vào một hơi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Thần y Lâm đã dùng Nghịch Chuyển Châm trước mặt tất cả mọi người, theo lý mà nói, di chứng của Nghịch Chuyển Châm chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mạng, tại sao… cậu ta vẫn còn sống chứ?”.
“Có lẽ thần y Lâm đã dùng bí pháp gì đó để chữa trị di chứng trên người”, Lữ Lộng Triều trầm ngâm một lát rồi nói: “Dù sao cậu ta cũng biến mất một thời gian, không rõ tung tích! Có lẽ cậu ta đã trốn ở đâu đó để chữa trị vết thương”.
“Chẳng phải dạo này có tin đồn nói vườn thuốc tổ tiên của thôn Dược Vương bị trộm sao? Chắc là có liên quan đến thần y Lâm, hơn nữa tôi nhận được tin, dạo này thôn Dược Vương không được yên bình, nói không chừng là do thần y Lâm này giở trò”, hội trưởng khàn giọng nói.
“Hội trưởng, dù thế nào thì việc thần y Lâm chưa chết cũng đã làm đảo lộn kế hoạch của chúng ta. Người này thực lực mạnh mẽ, nếu cậu ta muốn đối đầu với Cổ Phái chúng ta, chỉ e chúng ta sẽ gặp không ít tổn thất”, Lữ Lộng Triều ôm quyền nói.
“Ý của ông là…”