Chương 2985
Bọn họ cho rằng không cần đầu tư quá nhiều tài nguyên và việc khám chữa bệnh. Ai cũng được chữa trị không có nghĩa là y thuật của Cổ Phái có giá trị.
Thế nên cấp trên của Cổ Phái dự định tạo nên một tổ hợp các loại dịch vụ. Họ sẽ cử những bác sĩ giỏi nhất ở lại Giang Thành. Thế nhưng không phải ai cũng được điều trị. Muốn được Cổ Phái chữa bệnh thì phải hẹn lịch trước, hơn nữa phải trả tiền. Càng nhiều tiền thì càng có nhiều quyền lợi.
Cổ Phái dự định sẽ dùng cách này để nâng cao địa vị và tầm ảnh hưởng của mình lên.
“Cậu Chính!”, lúc này, một tiếng hét vang lên. Người đàn ông quay qua nhìn thì thấy Tô Cương ôm một tập tài liệu chạy tới.
“Sao thế? Mọi việc đã làm xong cả chưa?”, cậu Chín thản nhiên hỏi.
“Xong cả rồi. Tôi đã để người nhà liên hệ với thím của tôi. Bà ấy ngốc lắm nên đã đồng ý sẽ đưa mẹ tôi đi gặp Tô Nhu rồi. Tới khi đó chúng ta cùng đi, Tô Nhu mà nằm trong tay chúng ta thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho đám Mã Hải để xem bọn họ còn dám từ chối nữa hay không”, Tô Cương mỉm cười.
“Làm tốt lắm Tô Cương. Nếu như Dương Hoa mà thuộc về chúng ta thì anh lập công lớn đấy”, cậu Chín gật đầu
“Tôi nào dám nhận, công đầu chắc chắn thuộc về cậu Chín mà”, Tô Cương vội vàng nịnh bợ. Cậu Chín khoái lắm, khẽ vỗ vai Tô Cương: “Khá lắm, Tô Cương”.
“Cảm ơn cậu Chín khen ngợi”, Tô Cương vui mừng vội cúi gập người.
Đúng lúc này, có vài chiếc xe chạy vào dừng trước công trường. Đám người cậu Chín quay qua nhìn.
“Hình như là xe của công trường phải không?”, chủ thầu hỏi.
“Ra xem thế nào”, cậu Chín hút thuốc nói.
Tô Cương lập tức chạy tới trước. Mấy người bước xuống xe đều đội mũ. Mặc dù không rõ mặt nhưng Tô Cương nhận ra họ là ai. Vì không lâu trước đó, anh ta đã nhìn thấy những bộ trang phục này.
“Cậu là Lâm Chính phải không? Hừ, còn đội mũ cơ à? Ra dẻ gì vậy! Cậu tới đây làm gì? Còn không mau cút, đừng để ông phải bốc hỏa thì cơ hội rời đi cũng không có đâu”, Tô Cương lạnh lùng hừ giọng.
“Người phụ trách ở đây là ai?”, Lâm Chính nhìn Tô Cương và hỏi
“Mẹ kiếp! Cậu điếc đấy à?”, Tô Cương cảm thấy mình bị khinh thường nên tức giận chửi bới. Anh ta bước tới, định đấm vào mặt Lâm Chính. Thế nhưng ngay sau đó nấm đấm của anh ta đã bị Lâm Chính cản lại.
“Hả?”, Tô Cương sững sờ. Lâm Chính bỏ mũ xuống, nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm.
“Cậu định làm gì?”
Hả?”
Tô Cương run rẩy, tỏ vẻ kinh hãi: “Cậu không phải Lâm Chính sao? Cậu là…thần y Lâm?”
Dứt lời đám người cậu Chín thất kinh.
“Chuyện gì vậy?”
“Không phải thần y Lâm chết rồi sao?”
“Tin tức ngày nào cũng đưa tin, sao giờ cậu ta lại sống lại rồi?”
Đám đông không thể chấp nhận nổi. Cậu Chín cũng vậy: “Lẽ nào tin tức chỉ là lời đồn?”
Cậu Chín lầm bầm, bước tới trước.
“Anh thật sự là…Thần y Lâm?”, anh ta cảm thấy không dám tin.
“Anh là người phụ trách ở đây đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy”.
“Tôi nhớ nơi này là của tôi mà”.