Chương 3009
“Ông ngoại, ông cứ để anh ta tới đi. Người này không phải là đối thủ của cháu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa. Lát nữa ông sẽ trì hoãn đối phương, cháu mau đi đi”, ông cụ Trương khẽ nói.
“Cháu đi sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cháu cứ nghe theo ông là được”.
Trương Trung Hoa vội đi về phía Đại Ưng: “Các hạ! Tôi biết thằng cháu tôi nó không nghe lời, mạo phạm tới ông Lôi, nhưng dù sao nó vẫn còn trẻ, mong các hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho thằng bé một lần. Nếu như ông Lôi thật sự muốn xả giận thì để tôi thay cho thằng bé”.
Đại Ưng nghe thấy vậy bèn nhìn về phía ông Lôi.
“Cái ông già không biết điều này”, ông Lôi thở hắt ra: “Ông là cái thá gì mà dám ra giá với tôi? Ông tưởng tôi sẽ không xử lý ông luôn chắc? Cả cái tỉnh Quảng Liễu này chẳng có mấy người dám đối đầu với tôi hết. Nhưng ông lại là một trong số đó. Tôi tính sổ với thằng kia xong thì người tiếp theo sẽ là ông đấy”.
“Ông Lôi”, Trương Trung Hoa hét lên.
“Ra tay đi”, ông Lôi không nhịn được nữa bèn quát lớn: “Nếu ông già đó ngáng đường thì giải quyết luôn”.
“Được”, Đại Ưng gật đầu, đưa tay về phía Trương Trung Hoa.
“Bố?”
“Ông ơi”, người nhà họ Trương vội vàng lao lên.
“Không được lên! Các người lại muốn hại thêm nhà họ Trương nữa hay sao?”, ông cụ Trương hét lớn.
Thế là cả đám phải dừng bước.
“Biết điều đấy”.
Thế là không ai còn dám ngăn Đại Ưng nữa. Chỉ có mỗi ông cụ Trương là vẫn kiên định tới cùng. Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá, anh định ra tay.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Thần y Lâm, thời hạn đã đến, cuộc chiến thiên kiêu có thể diễn ra được chưa?”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng: “Ai đang nói vậy?”
“Cảm giác như đang hét vào một cái loa ấy”.
“Ai to gan thế? Không biết là ông Lôi đang ở đây sao?”
Đám đông hừ giọng, cảm thấy không vui. Nhà họ Trương thì hoang mang. Chỉ có mấy cao thủ như Đại Ưng là tái mặt.
“Thần y Lâm? Cuộc chiến thiên kiêu sao? …Ai vậy?”, người bên cạnh ông Lôi kêu lên.
“Thần y Lâm à?”, ông Lôi cũng giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Cái tên này…dù là ai nghe thấy thì cũng tưởng là bị sét đánh.
Nhưng không phải thần y Lâm đã chết rồi sao? Ít nhất thì ông Lôi cũng đã từng nghe được thông tin như thế.
Thần y Lâm đã chết thì người kia đang nói chuyện với ai chứ? Và dù thần y Lâm chưa chết thì chẳng lẽ cậu ta lại đang ở đây?
Đại Ưng chỉ đanh mắt nhìn Lâm Chính: “Lẽ nào anh chính là thần y Lâm?”
“Anh đang nói đùa gì vậy? Cái thứ bỏ đi nhà tôi sao lại có thể là thần y Lâm chứ? Anh ta cái gì cũng không biết, nhờ vợ nuôi, cả ngày ăn không ngồi rồi, còn hại cả vợ thành ra như bây giờ. Anh ta còn không bằng cả con giòi trong toi lét ấy chứ”, Uông HIểu Mạn không nhịn được bèn chỉ vào Lâm Chính và lên tiếng.
“Ở rể?”, Đại Ưng giật mình.