Chương 3012
“Top 10…à?”
Top 10 thiên kiêu? Không thể nào? Đại…Ưng…cậu có nhầm không? Chắc chắn là cậu nhầm rồi”, ông Lôi để đổ hết nước trà lên đùi, nóng tới mức đứng bật dậy rồi trợn tròn mắt hỏi.
“Top 10 thiên kiêu? Cậu đùa à? Những người đó thì khác gì thần chứ?”
“Những cao nhân như thế sao lai xuất hiện ở đây được?”
“Chắc chắn là cậu nhận nhầm rồi?”
Những người đứng bên cạnh ông Lôi cũng nhao nhao lên tiếng, ai cũng tỏ ra không thể chấp nhận nổi.
Bởi vì những người thuộc đẳng cấp như thế ai lại xuất hiện ở đây?
Thế nhưng Đại Ưng vẫn vô cùng kiên quyết: “Không thể sai được. Ông Lôi, trước đây tôi từng gặp người này. Thế nhưng khi đó anh ta không ăn vận thế này nên lúc đầu không kịp nhận ra. Khi anh ta phóng ra chân khí thì tôi có thể khẳng định rồi. Người này chính là Băng Thượng Quân – xếp thứ 9 trong bảng xếp hạng thiên kiêu”.
“Cái gì…Băng Thượng Quân sao?”
“Sao…cậu ta lại tới đây?”, đám đông trố tròn mắt.
“Đại Ưng, là Băng Thượng Quân thật à?”, ông Lôi bừng tỉnh, vội vàng quay qua hỏi.
“Không thể nhầm được”, Đại Ưng giọng chắc nịch đáp lại.
Ông Lôi tái mét mặt. Một lúc sau, ông ta đứng dậy, chắp tay trước Băng Thượng Quân: “Lôi Phúc yết kiến Băng Thượng Quân thiên kiêu! Trước đó không biết thân phận của cậu nên có phần mạo phạm, mong cậu tha thứ”.
“Ông là…?”, Băng Thượng Quân nhìn ông Lôi.
“Tại hạ là Lôi Phúc”, ông Lôi vội vàng mỉm cười.
“Chưa nghe thấy bao giờ, cũng không có hứng thú. Mà đây đều là người của ông à?”, Băng Thượng Quân nhìn đám người Đại Ưng.
“Vâng”.
“Các người tới đây làm gì vậy?”, Băng Thượng Quân thản nhiên hỏi.
“Điều này…”
Ông Lôi không biết Băng Thượng Quân tới đây vì mục đích gì. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng tôi..chỉ tới bàn chút chuyện với nhà họ Trương mà thôi, không hề có ý gì khác. Không hề”.
“Nếu đã vậy thì mau đưa người cút đi. Đừng để tôi phải bẩn tay”, Băng Thượng Quân nói.
“Vâng! Vâng! Chúng tôi cút ngay! Cút ngay đây”, ông Lôi vội vàng gật đầu.
Ông ta không dám đối đầu với Băng Thượng Quân. Dù sao thì cũng là thiên kiêu xếp thứ 9 cơ mà. Là quái vật trong số những loại quái vật đấy. Không động vào được đâu.
Ông Lôi vội vàng ra hiệu, định đưa đám người của mình rời đi. Nhưng Uông Hiểu Mạn và Lôi Bằng thì không hiểu.
“Bố làm gì vậy? Lẽ nào…cứ thế bỏ qua sao ạ?”, Lôi Bằng thấy không cam tâm, bèn tức giận nói. Sao mà anh ta nhịn được cục tức này chứ.
“Nhân vật lớn xuất hiện, bố con không dây vào được. Người ta để mình đi rồi còn đứng ngây ra đó làm gì?”, ông Lôi trầm giọng.
“Vậy…con xả cục tức này kiểu gì?”, Lôi Bằng hậm hực.
“Chú Lôi, hay là lôi Lâm Chính ra ngoài, chúng ta giải quyết ở bên ngoài. Lâm Chính chỉ là một tên cắc ké, nhân vật kia sẽ không quan tâm tới anh ta đâu. Lần này chúng ta chủ yếu nhằm vào Lâm Chính mà. Không thể để anh ta đắc ý được”, Hiểu Mạn vội lên tiếng.
“Nói đúng đấy! Bố, mau lôi tên họ Lâm đó ra ngoài, con sẽ đích thân xử lý anh ta. Nếu không, con thở không nổi”, Lôi Bằng nghiến răng.