Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3039



Chương 3039

Đặng Lôi không trả lời mà hai mắt nhìn chăm chú về phía trước, lớn tiếng quát: “Ai đó? Ra đây cho tôi!”.

Mấy người họ vội vàng nhìn theo, bấy giờ mới thấy trên con đường ở phía trước có một bóng người.

Ánh sáng quá u ám, mấy người họ không nhìn thấy rõ người đó là ai, chỉ thấy hắn đứng thẳng tắp trên con đường nhỏ, hờ hững nhìn bốn người họ. Lâm Chính có thể nhìn thấy trên mặt người đó còn đeo một chiếc mặt nạ.

Cùng lúc đó, quanh bốn người đột nhiên lại có mấy bóng người xuất hiện, bao vây bọn họ.

Bị mai phục rồi!

“Hả? Sao nhiều người vậy? Chị Nhã phải làm sao? Chúng ta phải làm sao?”, Dù sao thì Hứa Tình cũng mới tốt nghiệp đại học nên còn non và xanh, chưa từng trải sự đời nên chứng kiến cảnh này thì chỉ biết khóc lóc.

Trương Nhã thì cứng rắn hơn. Cô gái siết chặt tay của Hứa Tình và nhìn xung quanh. Đặng Lôi lạnh lùng nhìn bốn phía. Anh ta ý thức được rằng đám người này định làm gì.

“Đặng Lôi, đây là ai vậy?”, Trương Nhã bặm môi.

“Còn không nhận ra sao? Một đám cướp đấy”, Đặng Lôi hừ giọng.

“Cướp à? Anh nói…bọn họ định cướp chúng ta sao?”, Trương Nhã bàng hoàng.

“Đúng vậy! Tôi đã sớm đoán ra rồi! Hồ Ám Long chắc chắn sẽ có những người đục nức béo cò, nhân lúc mọi người đều tới đây thì họ sẽ chặn đường để cướp. Có lẽ bọn họ đều là người của giới võ đạo, định chiếm đoạt những võ công bí mật của những người khác. Vậy thì lúc này là lúc thích hợp nhất. Ở đây, không có ai quấy rầy, pháp luật cũng chẳng làm gì được nên bọn họ chẳng có gì phải kiêng dè”, Đặng Lôi hừ giọng.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, Trương Nhã vô cùng căng thẳng.

“Đừng sợ, có tôi ở đây”, Đặng Lôi vỗ ngực, bước tới chắp tay: “Các vị bằng hữu, tại hạ là Đặng Lôi, là người của Hình Ý Môn. Mong nể mặt, để chúng tôi đi qua”.

“Chúng tôi không cần biết các người là người nhà ai, chúng tôi chỉ quan tâm tới việc trên người các người có thứ gì thú vị không hay thôi. Nhóc! Nếu cậu muốn đi qua đây thì đưa lộ phí đi”, một người đeo mặt nạ lạnh giọng nói.

“Lộ phí sao? Tiền à?”

“Hừ! Chúng tôi thiếu tiền ư? Thứ chúng tôi thiếu là mật tịch võ công, tâm pháp khẩu quyết, hiểu chửa?”, người đeo mặt nạ nói: “Tôi khuyên các người ngoan ngoãn phối hợp, nếu không…chúng tôi đành phải tự giành lấy đấy”.

“Xem ra không đánh không được rồi”.

Đặng Lôi thở dài, không vội ra tay mà quay qua nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dám một mình tới hồ Ám Long thì chắc cậu cũng có bản lĩnh! Hay là như này, chúng tôi giao những người này cho cậu, chúng tôi cũng được mở mang tầm mắt, để biết xem tại sao cậu lại dám đơn thương độc mã tới hồ Long Ám. Được không?”

“Được”, Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu.

Anh có thể không ra tay nhưng tình huống này thì anh cũng không cần phải giấu diếm gì nữa. Còn về phía Đặng Lôi thì anh cũng không lo lắng. Tới lúc mà kẻ thù điều động người tới, phát hiện anh ta có liên quan tới thần y Lâm thì anh cũng mặc kệ.

“Đặng Lôi, lúc này anh phải đích thân ra tay đối phó với bọn họ. Tình huống cấp bách thế này không thể để xảy ra sơ xuất được”, Trương Nhã cuống cả lên. Cô ta không tin Lâm Chính có thể đối phó được đám người này. Cô ta cũng biết Đặng Lôi đang cố tình làm khó Lâm Chính và muốn dạy dỗ anh một bài học.

Thế nhưng vào lúc này sao có thể lôi ân oán cá nhân vào để giải quyết được chứ?

Thế nhưng Đặng Lôi mặc kệ, chỉ khẽ cười: “Tiểu Nhã đừng lo lắng. Người bạn này của tôi chắc chắn là có con át chủ bài. Mấy tên cắc ké ngáng đường này không làm gì được cậu ta đâu, cậu ta hoàn toàn có thể đối phó được”.