Chương 3050
Thái độ của ông ta đã quá rõ ràng. Nếu để Công Tôn Đại Hoàng tiễn thì chỉ có nước chết.
“Xem ra Công Tôn đại nhân cứ muốn ép vãn bối phải rời đi rồi?”
“Các cậu không có lựa chọn nào khác”.
“Chưa chắc”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi, cậu thật sự muốn chết à?”, Công Tôn Đại Hoàng nói giọng khàn khàn.
Cơ thể ông ta toát lên sát khí hừng hực. Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Công Tôn Đại Hoàng, ông thật sự cho rằng ở đây ông là người mạnh nhất à? Chúng tôi đã tới đây thì đương nhiên là không sợ ông rồi. Ông muốn ra tay đúng không?”
Dứt lời, đám người của Linh Kiếm Môn tách ra. Một người mặc áo bào trắng trông tuấn tú như thiên thần xuất hiện.
Người này có khuôn mặt như ngọc tạc, lông mày sắc bén, cơ thể cân đối và đẹp không tỳ vết. Cả hiện trường như vỡ tung.
“Thần y Lâm”.
“Là thần y Lâm”.
“Thần y Lâm tới rồi”.
“Cậu ta…chưa chết sao?”
“Không thể nào”, tiếng kinh hãi kêu lên.
Cả vùng hồ Ám Long sục sôi. Lâm Chính ở phía bên này trố tròn mắt. Người bước ra từ phía sau Tịch Tử Nghĩa là “anh” sao.
Không! Phải nói là một người giống hệt như anh thì mới đúng.
“Thần y Lâm! Chuyện gì vậy?”, Thủ Mệnh cũng sững sờ. Cô ta há hộc miệng, nhìn người đứng bên cạnh Tịch Tử Nghĩa bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm thần y Lâm giả mạo. Một lúc sau anh cảm tháy có gì đó rất quen thuộc
“Là thuật dịch dung”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cô nhìn phía sau cổ của kẻ đó sẽ thấy dấu châm cỡ hạt gạo không? Là thuật dịch dung! Người này có lẽ cũng là một cao thủ siêu cấp”.
“Chắc chắn là cao thủ của Ẩn Phái”, Thủ Mệnh nói.
“Ẩn Phái cũng hết thời rồi. Có điều dám giả danh tôi thì…chuyện này không thể bỏ qua được rồi”.
Lâm Chính lên tiếng. Anh khẽ siết nắm đấm, đôi mắt hừng hực sát ý.
Lâm Chính ghét nhất là kẻ nào giả danh anh. Bởi vì như vậy, người giả danh có thể dễ dàng tiếp cận những người bên cạnh anh và làm hại họ.
Đây là điều Lâm Chính tuyệt đối không cho phép. Anh nhất định phải giải quyết dứt điểm chuyện này. Tuy nhiên kẻ mạo danh sử dụng thuật dịch dung cũng có khuyết điểm rất lớn.
Thuật dịch dung mà Lâm Chính sử dụng cũng là vì mục đích thay da đổi thịt, thế nhưng anh chỉ cần một châm là đã có thể hoàn thành. Hơn nữa không cần phải ghim cây châm đó mãi ở trên cổ và không để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Còn của đối phương không những phải ghim châm 24/24 ở đó mà còn phải dùng nhiều châm. Nếu như nhìn kỹ thì vẫn có thể vạch trần được thủ đoạn của đối phương.
Chỉ đáng tiếc người được coi là thần y Lâm kia đang đứng đối diện với đám người của Cổ Phái nên không ai nhận ra sự khác thường của hắn.
“Ồ…bảo sao mà một cậu nhóc như cậu lại có khẩu khí lớn đến thế, hóa ra là có thần y Lâm chống lưng à. Xem ra cậu đúng là đệ tử của thần y Lâm thật nhỉ”, Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra hoảng sợ mà ngược lại, trông ông ta vô cùng điềm nhiên.
“Công Tôn Đại Hoàng, Cổ Phái của các người không chỉ chĩa vào tôi mà giờ đến cả đồ của tôi cũng nhúng tay vào. Các người to gan lắm”, thần y Lâm giả mạo lạnh lùng nói.