Chương 3075
Đợi đến lúc bừng tỉnh và nhìn Vương Tinh trưởng lão thì Công Tôn Đại Hoàng phát hiện ông ta đã tắt thở.
“Hả?”
Đám đông thất kinh. Mới vài chiêu mà đã hạ gục một nguyên lão của Cổ Phái.
Đây chính là…thực lực của thần y Lâm sao?
Đám đông cảm thấy sợ hãi, họ không dám tin. Đến cả Băng Thượng Quân cũng bàng hoàng. Anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính và chau chặt mày.
Anh ta có thể khẳng định đòn vừa rồi Lâm Chính chưa dùng hết sức.
“Thần y Lâm, rốt cuộc là anh còn bao thiêu chiêu vẫn giấu thế?”, Băng Thượng Quân lầm bầm.
“Vương trưởng lão”.
“Chết tiệt! Thần y Lâm, cậu dám giết Vương trưởng lão”.
“Cổ Phái phải băm vằm cậu ra hàng trăm mảnh”.
Những người khác thấy Vương Tinh đã không còn thì hai mắt đỏ au, tức giận hằm hằm đòi xông lên. Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh cắm thêm vài chiếc châm với màu sắc kỳ lạ lên người mình. Cả người anh lúc này căng bóng màu như màu đồng, xương chắc như sắt thép. Anh cứ để mặc cho đám người Cổ Phái tấn công mình một cách điên cuồng.
Sức mạnh của anh lớn tới nỗi khiến người khác chỉ biết giơ ngón cái lên chứ không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả. Dù là ai tấn công anh, nếu không phải là bị sốc thì cũng nôn ra máu. Nặng hơn thì vĩnh biệt trần gian giống như Vương Tinh trưởng lão.
Tầng lớp cấp cao của Cổ Phái đã bị Lâm Chính xử lý gọn gàng như vậy đấy.
“Khốn nạn”, Công Tôn Đại Hoàng không nhịn được nữa, ông ta gầm lên định lao tới giết Lâm Chính. Động tác của ông ta khiến cho bầu không khí trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở. Người tối cao của Cổ Phái đã ra tay rồi. Đúng là người đứng đầu, vừa mới ra tay thì đã tạo ra được áp lực kinh người.
Băng Thượng Quân đanh mắt. Những người đứng xung quanh đều bị uy lực của Công Tôn Đại Hoàng ép cho phải lùi lại. Người của Cổ Phái cũng lùi lại theo bản năng.
Hai bàn tay của Công Tôn Đại Hoàng chưởng thẳng vào Lâm Chính. Chưởng đánh dường như được gia trì bởi dược lực nên không hề kém sức mạnh của anh.
Lâm Chính hừ giọng, đồng thời cũng giơ hai tay lên. Âm thanh nặng nề nổ ra.
Hai con người, bốn bàn tay va chạm. Sức mạnh dội ra tạo thành sóng, chấn động cả bốn bề.
Các cao thủ khác của Cổ Phái đều bị ép lùi bật ra sau. Mặt đất rúng chuyển, các vết nứt bắt đầu xuất hiện.
Đám đông kinh hãi. Thế nhưng hai bên vẫn chưa chịu buông ra. Vẫn giằng co kịch liệt.
Tình thế vô cùng gam go. Tiêu Khải Phong đanh mắt, hừ giọng lao về phía Lâm Chính.
Màn đọ sức một chín một mười này là một cơ hội tốt để Tiêu Khải Phong ra tay, có thêm anh ta thì cơ hội giành được chiến thắng của bọn họ sẽ càng lớn hơn.
Lâm Chính liếc mắt nhìn anh ta và lập tức định rút tay về. Thế nhưng Tôn Đại Hoàng nào cho anh cơ hội?
“Định đi đâu? Thần y Lâm, chúng ta còn chưa phân thắng bại cơ mà”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng, hai tay đột nhiên biến hóa, khoá chặt chưởng đánh của Lâm Chính và siết mạnh cổ tay anh.
Công Tôn Đại Hoàng muốn khóa Lâm Chính để Tiêu Khải Phong có cơ hội giết anh.
“Tốt lắm!”, thấy Công Tôn Đại Hoàng thành công, Tiêu Khải Phong mừng lắm. Anh ta lập tức lấy ra một con dao màu đen chỉ dài tầm cỡ ngón tay đâm về phía Lâm Chính.