Chương 3108
“Anh em đâu, Công Tôn Đại Hoàng không cho chúng ta đường sống thì chúng ta hà tất phải khách khí. Mọi người xông lên, xử lý ông ta đi”.
“Hạ gục ông ta”.
Đám đệ tử của Cổ Phái tức giận, tất cả đều gầm lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Một bộ phận người của Cổ Phái bắt đầu phản lại, bao vây Công Tôn Đại Hoàng. Đây là điều không ai ngờ tới. Thế nhưng trong mắt các vị nguyên lão thì đây là điều tất yếu xảy ra.
Công Tôn Đại Hoàng quá ích kỷ, không hề cân nhắc đến tính mạng của người khác, tình huống như vậy dẫn tới việc chống lại ông ta là điều vô cùng hợp lý. Vì đây vốn là một cuộc chiến không ngang sức.
“Khốn khiếp! Đám người các ngươi dám hại Công Tôn đại nhân sao? Quá to gan!”
“Người đâu, bắt lấy hết đám phải đồ này cho tôi.
Một vài người vẫn còn trung thành với ông ta lập tức tấn công đám đệ tử. Công Tôn Đại Hoàng không quan tâm được nhiều đến thế: “Bắt lại làm gì? Giết hết cho tôi!”
Nói xong, ông ta lao tới, giết thẳng tay đám đệ tử. Một bộ phận nhanh chóng bị g iết chết, một số nhỏ khác thì bỏ chạy. Thế nhưng xung quanh đều là người của Cổ Phái, họ thoát sao nổi?
“Các vị đồng môn, sao lại bán mạng cho loại người như ông ta chứ? Bọn họp ép các anh phải chết đấy. Có coi các anh là con người đâu. Lẽ nào các anh không hiểu? Loại người này không đáng để chúng ta trung thành! Xin hãy tỉnh lại đi!”
“Lát nữa ông ta sẽ ép các anh chiến đấu với thần y Lâm thì các anh làm thế nào? Thần y Lâm thì không ai địch nổi hết. Hãy xem cả 36 thiên Cương và 72 Sát Địa mà xem. Rồi cả đội cấm vệ nữa. Thực lực của bọn họ mạnh như vậy mà kết cục vô cùng thê thảm, các anh thì sao??
“Hãy tỉnh lại đi, nếu không các anh cũng sẽ chết hết thôi”.
Vài người trong cơn tuyệt vọng vội vàng đi khuyên những người xung quanh. Lời nói của họ cũng tạo được chút hiệu quả. Có nhiều người bắt đầu do dự, họ nhìn nhau, ánh mắt trông vô cùng rối rắm.
Thực ra bọn họ biết cả đấy chứ. Có ai là kẻ ngốc đâu! Chỉ có điều…bọn họ không hạ được quyết tâm chống lại Cổ Phái.
Thấy đám đông do dự, vài người biết hôm nay chắc chắn sẽ chết ở đây, thế nhưng họ không cam tâm.
Đột nhiên có người quay người chạy về phía thần y Lâm và quỳ xuống, gào lên: “Thần y Lâm. Xin hãy cứu chúng tôi. Chúng tôi nguyện trung thành vì cậu”.
Những người khác cũng sáng mắt ra, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước Lâm Chính và hét lớn: “Thần y Lâm, chúng tôi muốn gia nhập Dương Hoa, lên rừng xuống biển vì cậu, mong cậu hãy cứu chúng tôi với”.
Đầu quân cho thần y Lâm sao? Đây đúng là cách duy nhất để giữ được mạng sống. Lúc này cũng chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ của thần y Lâm mà thôi.
“Phản đồ!”
“Tôi sẽ biến các người thành tro bụi!”, có không ít người của Cổ Phái tức giận hét lớn. Thế nhưng hơn cả như thế là có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía thần y Lâm. Thần y Lâm mạnh như vậy, nếu họ đầu quân cho anh thì chẳng phải là sẽ giữ được mạng sống sao?
“Khốn nạn! Dám đầu hàng quân địch trước mặt tôi sao! Các người chán sống thật rồi”, Công Tôn Đại Hoàng tức giận tới cực độ. Ông ta gầm lên và lao về đám phản đồ.
Thế nhưng vừa tiếp cận họ thì Lâm Chính đã bước tới, tung một cú đấm về phía ông ta. Độc lực khủng khiếp phát ra từ quyền đấm va chạm trực diện với Công Tôn Đại Hoàng, ông ta lập tức bay bật ra xa, trượt một đường dài dưới đất và suýt ngã. Tiếng hò reo vang lên không ngớt.
“Bọn họ đã là người của Dương Hoa rồi, đâu phải là ông nói giết là giết được”, Lâm Chnh nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu…”, Công Tôn Đại Hoàng thở hắt ra.