Chương 3110
Tuy trước đó Công Tôn Đại Hoàng đã nhiều lần làm mất lòng người, nhưng hiện giờ Cổ Phái vẫn có không ít người trung thành với ông ta.
Lâm Chính liếc mắt nhìn những người đang xông tới, lạnh lùng hừ một tiếng, đang định dùng sức bóp ch3t Công Tôn Đại Hoàng.
Nhưng đúng lúc này.
Bụp!
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn bỗng phát nổ giữa Công Tôn Đại Hoàng và Lâm Chính.
Không khác gì một quả bom.
Tuy Lâm Chính là tiên thiên cương khu, kim thân khó phá, nhưng điều này không có nghĩa là anh có sức mạnh vô song, có thể rung chuyển Côn Luân. Trước luồng xung kích đáng sợ này, anh cũng có chút không chịu nổi, cánh tay hơi rung lắc, có chút buông lỏng.
Công Tôn Đại Hoàng nhân cơ hội thoát được lùi lại phía sau, cổ ông ta bị Lâm Chính bóp để lại mấy dấu vết, trông rất đáng sợ.
Nhưng ông ta mặc kệ, điên cuồng chạy về phía sau.
“Bảo vệ tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng gầm lên.
Những người ở bên cạnh lập tức bổ nhào về phía Lâm Chính.
Tuy lần này số người xông về phía Lâm Chính đã không còn nhiều như trước, nhưng cũng thành công ngăn cản được anh.
Còn Công Tôn Đại Hoàng thì đã quay đầu, cuống cuồng bỏ chạy.
“Muốn chạy sao?”.
Lâm Chính đẩy những người Cổ Phái đang chặn ở trước mặt ra, rồi đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.
“Bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi! Ai có thể bảo vệ tôi, tôi sẽ cho truyền thừa của Cổ Phái!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có người động lòng.
Nhưng hầu hết mọi người vẫn đứng như trời trồng, không dám động đậy.
Dù sao thủ đoạn của thần y Lâm… cũng quá hung tàn.
Thứ gì có thể quý giá hơn tính mạng chứ?
“Mau, mau đưa tôi rời khỏi đây!”.
Công Tôn Đại Hoàng như chó nhà có tang, vội vàng lao ra khỏi đám người, chui vào một chiếc xe ở bên cạnh.
Tài xế lập tức khởi động máy, đạp chân ga lao về phía đường quốc lộ.
“Những người còn lại lập tức ngăn cản thần y Lâm, đừng để cậu ta làm hại ông Công Tôn!”, một nguyên lão Cổ Phái gầm lên.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã xông tới nơi.
“Còn dám ngăn cản tôi sao? Vậy thì hãy chết đi!”, anh dữ tợn quát, tung một cú đấm tới.
Nguyên lão kia kinh hãi, vội vàng đón đỡ, nhưng thân xác yếu ớt của ông ta sao có thể là đối thủ của Lâm Chính? Nắm đấm kia khiến hai cánh tay ông ta lập tức gãy lìa, khí độc đáng sợ bao trùm cả người ông ta như một tấm lưới khổng lồ.
“A!”.
Nguyên lão kia hét lên thảm thiết.
Nhưng vừa kêu được mấy tiếng, ông ta đã ngã vật ra đất, cơ thể rữa nát, chết rất thê thảm.