Chương 3137
“Ồ? Vậy sao?”, Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy nghi ngờ.
“Thật mà. Ông Công Tôn, lẽ nào ông không còn tin tưởng tôi nữa?”, Dương Mỹ tỏ vẻ lo lắng.
“Dương Mỹ, tôi không có ý đó…thôi bỏ đi. Có thể là do tôi nghĩ nhiều. Có điều mọi thứ cũng không còn quá quan trọng nữa. Tôi không tới chỗ cô đã chuẩn bị nữa, tôi tự đi tìm vậy. Cô ở sòng bài đi, không cần đi cùng tôi”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
“Đổi chỗ rồi sao?”, Dương Mỹ giật mình “Ông Công Tôn, ông định đi đâu?”
“Cô được hỏi vậy luôn hở?”, Công Tôn Đại Hoàng nâng tông giọng.
Dương Mỹ giật mình: “Ông Công Tôn, tôi không có ý đó”.
“Không cần phải giải thích nữa, đợi khi nào có việc thì tôi sẽ liên hệ với cô”, dứt lời, ông ta tắt máy.
“Ông Công Tôn”, Dương Mỹ cuống cả lên, thế nhưng bên kia không hề hồi đáp. Sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.
“Công Tôn Đại Hoàng quả nhiên là một con hồ ly. Thấy tình hình không ổn là lập tức chuồn đi mất. Người này quả nhiên khó đối phó”, một giọng nói thản nhiên từ bên cạnh vang lên.
Dương Mỹ giật mình. Cô ta quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo gió, đội mũ xuất hiện từ khi nào.
“Anh…anh là ai…”
“Cô Dương Mỹ, nhanh quên tôi thế cơ à? Chúng ta vừa mới chia tay cơ mà”, Lâm Chính đẩy mũi lên, để lộ ra khuôn mặt của mình.
Dương Mỹ bàng hoàng: “Thần …y Lâm? Anh vẫn chưa đi sao?”
“Tôi quay lại rồi”.
“Vậy…có nguy hiểm quá không?”
“Giờ không phải lúc nói chuyện này. Công Tôn Đại Hoàng đã không nói cho cô địa điểm, đột ngột thay đổi thì chắc chắn ông ta chưa đi xa được đâu. Cô lập tức cho người kiểm tra camera của sòng bài đi, để xem Công Tôn Đại Hoàng đã ở đâu”.
“Được, thần y Lâm”, Dương Mỹ gật đầu, lập tức chạy đi.
Một lúc sau…
“Thần y Lâm, toàn bộ camera đã được kiểm tra rồi, không hề thấy bóng dáng của ông ta”.
“Không hề có sao?”, Lâm Chính chau chặt mày: “Lẽ nào ông ta tránh camera?”
“Với sự xảo quyệt của Công Tôn Đại Hoàng thì chắc chắn là ông ta đã né camera rồi. Ông ta đã không còn tin tôi nữa”, Dương Mỹ nói.
“Vậy thì ông ta có thể trốn ở đâu được chứ?”
“Điều này…tôi không biết”, Dương Mỹ lắc đầu.
Thần y Lâm xoa cằm, chau mày suy nghĩ. Đột nhiên anh ngẩng đầu: “Tôi biết ông ta ở đâu rồi”
Trong một căn phòng ẩm thấp, tối tăm dưới mặt đất, Công Tôn Đại Hoàng ngồi trước bàn pha trà. Bên phải của ông ta là máy móc. Trên máy móc hiện ra sơ đồ các con đường quanh khu vực này.
Ông ta vừa uống trà vừa nhìn lên màn hình: “Sau này mọi người thay ca nhau theo dõi màn hình này. Nhớ là không được lơ là. Chỉ cần có người đi vào đây thì phải lập tức thông báo cho tôi?”
“Vâng, ông Công Tôn”, vài người đàn ông đứng gần đó gật đầu.
“Giờ tôi phải đi nghỉ ngơi rồi. Đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi”, Công Tôn Đại Hoàng vươn vai, quay người đi về phòng.
Ông ta khóa trái cửa, thế nhưng cũng chỉ ngủ được chập chờn. Bên ngoài chỉ cần gió thổi thôi cũng khiến ông ta bừng tỉnh. Có điều ông ta tin thần y Lâm sẽ không thể tìm được chỗ này quá nhanh. Thế nên ông ta cũng cảm thấy thư giãn đôi chút.