Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3180



Chương 3180

Hay là Thẩm Ngọc Minh định dùng thủ đoạn khác với Tô Dư nên dùng cách đi đường vòng? Thế nhưng…cũng vòng xa quá.

Anh cẩn thận nhìn hợp đồng. Rõ ràng…là không có vấn đề gì cả. Lẽ nào thật sự là do anh nghĩ quá nhiều? Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Lâm Chính, thế nào rồi? Có vấn đề gì không?”, Tô Dư thận trọng hỏi.

“Tôi không thấy có vấn đề gì cả…”

“Vậy…tôi ký tên nhé…”

Lâm Chính do dự: “Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Tô Dư…cá nhân tôi cho rằng vẫn không nên ký”.

“Nhưng nếu không ký thì bỏ lỡ mất khoản công đức 50 triệu tệ đấy. Hơn nữa vừa rồi tôi cũng dự định sẽ dùng thu nhập của việc quản lý khách sạn quyên góp cho học sinh nghèo, đây là chuyện tốt mà. Nếu từ bỏ thì có phải là đáng tiếng không?”, Tô Dư nói.

“Điều này…”, Lâm Chính cũng cảm thấy không chắc chắn.

“Lâm Chính, không sao đâu”, Tô Dư mỉm cười, viết tên của mình lên hợp đồng. Lâm Chính cũng không hề ngăn cản. Hợp đồng ngay trước mặt, anh không nhận thấy có gì bất ổn. Hơn nữa mấy người Thẩm Ngọc Minh cũng không hề khiến anh cảm thấy có gì kỳ lạ.

Tuy nhiên tóm lại là anh cảm thấy không an tâm.

“Ha ha, cô Tô, chúc mừng cô. Hạng mục từ thiện lần này nhất định sẽ mời các phóng viên lớn đưa lên báo, cả nước sẽ biết tới trái tim nhân hậu của cô”, Thẩm Ngọc Minh vui lắm, anh ta bật cười ha ha.

“Giám đốc Thẩm khách sáo rồi. Tô Dư không phải vì danh tiếng mới làm chuyện này mà chỉ hi vọng giám đốc Thẩm có thể giữ được lời hứa”, Tô Dư mỉm cười nói.

“Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ nuốt lời. Nào nào, chúng ta mời cô Tô Dư một ly nào”

“Cạn ly!”, tất cả cùng hô vang.

Bầu không khí khá vui vẻ. Mọi người có vẻ ngà ngà say nên giải tán.

Tô Dư vẫn vô cùng tỉnh táo. Cô ta không uống nhiều, đối phương cũng không hề ép buộc. Điều này khiến Tô Dư cảm thấy Thẩm Minh Ngọc không xấu như cô ta tưởng tượng.

“Giám đốc Thẩm cũng muộn rồi, tôi phải về đây. Hôm nay thật sự cảm ơn anh đã tiếp đãi”, Tô Dư mỉm cười nói.

“Tô Dư, lát nữa còn một buổi tiệc nữa, cô có muốn cùng chơi không?”, Thẩm Ngọc Minh nói.

“Thôi khỏi, tôi cũng không quen lắm”, Tô Dư đáp lại.

“Vậy à…vậy được…tôi cũng không miễn cưỡng cô. Cô đi cẩn thận nhé. Lâm Chính! Tạm biệt”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, cùng Tô Dư đi ra khỏi Tử Kim Cung. Thế nhưng hai người vừa bước xuống đường, đang định bắt xe thì người trợ lý trước đó vội chạy lại.

“Cô Tô, xin hãy dừng bước”.

“Chúng tôi tự bắt xe về, không làm phiền mọi người nữa”, Lâm Chính lên tiếng.

“Anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi đưa hai người về mà là vừa rồi giám đốc Thẩm uống hơi nhiều nên có vài việc quan trọng quên không nói. Còn vài việc liên quan tới khách sạn mà giám đốc không hề bàn giao cho cô. Giờ cô có tiện không, nếu được thì mời theo tôi tới lầu hai nói chuyện. Ở đây có vài vấn đề cần phải nói rõ với cô”.

“Điều này…”, Tô Dư do dự.

“Cô Tô yên tâm, không mất quá nhiều thời gian của cô đâu. Chúng ta nói chuyện, cùng lắm là 5 phút thôi”, người trợ lý mỉm cười, chỉ về phía căn phòng trong suốt ở lầu hai. Đứng từ đây cũng có thể nhìn rõ nhất cử nhất động trong căn phòng đó.