“Thế thì liên quan gì đến tôi?”, Lâm Chính hừ một tiếng: “Tôi có thể tha thứ cho tất cả, chỉ riêng nhà họ Khai là tôi không thể tha thứ! Bởi vì nhà họ Khai đã động vào tôi, động vào vợ tôi! Bọn họ định giết cả nhà tôi, tôi diệt nhà họ Khai thì sao?”.
Anh vừa nói ra lời này, cả căn phòng yên lặng như tờ.
Xem như lần này người nhà họ Trương đã hiểu ra tất cả.
Hoàn toàn hiểu ra rồi!
Vì sao những người như Tiêu Trường Thanh, Mai Nghị, Hoàng Mậu lại chạy đến đây cầu xin Lâm Chính tha thứ?
Vì sao Dương Khai Thành tuổi cao như vậy lại không ngại gian khổ bay từ Yên Kinh đến Quảng Liễu gặp Lâm Chính?!
Tất cả là vì vừa rồi Lâm Chính… đã hủy diệt cả nhà họ Khai…
Tam quan của Trương Tùng Hồng sụp đổ.
Đỗ Sâm cũng có vẻ mặt khó tin.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi ông ta rung lên.
Đỗ Sâm vội vàng lấy ra nghe máy.
“Cậu chủ!”, Đỗ Sâm cung kính gọi.
“Ông đang ở đâu?”.
“Tôi đang ở nhà họ Trương. Cậu chủ, chuyện hợp đồng đã bàn xong rồi”, Đỗ Sâm nói.
“Chuyện hợp đồng khoan hãy bàn, ông mau rời khỏi nhà họ Trương cho tôi, mau quay về, hiểu chưa?”, cậu Đỗ ở đầu kia điện thoại vội nói.
“Đã nói đừng hỏi, mau đi khỏi đó!”, cậu Đỗ tức giận lên tiếng.
“Vâng… cậu chủ, tôi… tôi sẽ rời khỏi đây ngay, nhưng nhà họ Trương đang gặp rắc rối nhỏ”, Đỗ Sâm liếc về phía Lâm Chính, cắn răng nói.
“Rắc rối gì?”, cậu Đỗ sững sờ, hỏi.
“Là tên Lâm Chính mà nhà họ Khai muốn đối phó! Cậu ta cũng ở đây, không biết Lâm Chính dùng thủ đoạn gì mà những nhân vật có mặt mũi ở Quảng Liễu phải cúi đầu mời rượu cậu ta… Cậu Đỗ, tên Lâm Chính này thật là kiêu căng, đã động vào nhà họ Khai mà còn ngông cuồng như vậy, chúng ta không mài mòn nhuệ khí của cậu ta chút sao?”, Đỗ Sâm hỏi.
“Cái gì? Ông… Ông nói ai ở đó?”, giọng bên kia điện thoại có vẻ run run.
“Lâm Chính đấy. Cậu chủ, cậu sao vậy?”, Đỗ Sâm không hiểu.
“Mài mòn nhuệ khí cái đầu ông! Chạy! Mau chạy đi cho tôi, đừng chọc vào tên Lâm Chính đó! Chạy mau!”, cậu Đỗ ở đầu kia điện thoại đột nhiên gào lên khàn cả giọng.
“Hả?”, Đỗ Sâm ngơ ngác.
“Đỗ Sâm, tôi nói ông biết, nếu ông chọc vào tên Lâm Chính đó, ông đừng nói ông là người nhà họ Đỗ! Nhà họ Đỗ không liên quan gì đến ông!”.
Cậu Đỗ lại gào lên, sau đó cúp máy.
Đỗ Sâm hoang mang đứng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn được.
“Cậu chủ… bị làm sao vậy?”.
Ở phía kia.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên, theo đó Dương Khai Thành cũng không nói gì được nữa.
Ông ta thở dài, vẻ bất đắc dĩ và bi thương tràn ngập trên gương mặt. Ông ta sống đến tuổi này đã bao giờ hạ giọng cầu xin người khác như thế chứ?
Nhưng lần này thì khác!
Lần này người ra tay không chỉ có Lâm Chính, mà còn có người ở viện điều dưỡng Giang Thành kia!
Ngay cả người đó cũng đã làm kinh động đến, Dương Khai Thành ông ta cúi đầu thì đã sao?
Nhưng bây giờ… ông ta cũng không còn cách nào, chỉ đành thở dài liên tục.
Ông cụ Trương không nhìn nổi nữa.
Ông ta nhìn sang Dương Khai Thành, lại nhìn Lâm Chính, nói: “Tiểu Chính à, hay là thôi đi. Ông Dương của cháu đã lớn tuổi vậy rồi còn chạy đến đây cầu xin một hậu bối, đã không dễ dàng gì rồi, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật mà!”.
“Ông ngoại, nhà họ Khai muốn hại cháu gái và con gái của ông. Nếu cháu không ra tay, có thể con gái và cháu gái của ông đã không còn nữa, ông chắc chắn muốn ra mặt giúp ông ta sao?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Chuyện này…”, ông cụ Trương sững sờ, ngay sau đó thở dài: “Oan có đầu nợ có chủ, ai làm thì cháu trừng trị người đó là được, đừng làm bị thương người vô tội…”.
“Cháu không thể bảo đảm những người khác của nhà họ Khai có vì chuyện này mà trả thù cháu hay không, cho nên diệt cỏ tận gốc mới là lựa chọn tốt nhất”, Lâm Chính nói.
Anh vừa nói xong, Dương Khai Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục, khản giọng hô lên: “Cậu Lâm, tôi sẵn sàng bảo đảm cho những người khác trong nhà họ Khai. Tôi bảo đảm bọn họ sẽ không làm ra bất cứ hành động nào đối với chuyện này nữa, nếu trong bọn họ có người phạm phải, tôi nhất định sẽ đích thân trừng phạt nghiêm khắc. Nếu cậu Lâm đồng ý tha cho những người khác trong nhà họ Khai, Dương Khai Thành tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho cậu Lâm một cách vô điều kiện! Mong cậu Lâm làm ơn!”.
Nói xong, Dương Khai Thành cong đầu gối, rõ ràng là định quỳ xuống.
Mọi người đều biến sắc.
“Khai Thành, sao vậy được, một đứa nhỏ như nó không nhận nổi cái quỳ gối của ông đâu!”, Trương Trung Hoa vội vàng ngăn Dương Khai Thành lại.
Nhưng Dương Khai Thành lại giàn giụa nước mắt, run giọng nói:
“Nhận nổi, nhận nổi… Dù sao cậu ấy cũng là thần y Lâm kia mà!”.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh nhà họ Trương như ngưng đọng thời gian, không còn tiếng động gì nữa…