Chương 3192
Lần này thì không còn ai mỉm cười được nữa. Tất cả đều cảm thấy bàng hoàng.
“Mẹ kiếp! Anh không cảm thấy đau sao?”, cô gái tức giận chửi bới.
“Có”
“Vậy tại sao anh không có phản ứng gì? Tại sao không kêu đau? Anh không chịu phối hợp sẽ khiến tôi cảm thấy vô vị đấy, có biết không?”, cô gái lạnh lùng nói.
“Lát nữa các người sẽ biết lý do thôi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Lát nữa sao? Hừ, bà đây không tin không trị được gã này. Hai người ghì anh ta xuống đất cho tôi”, cô gái lạnh lùng nói.
“Em gái, em định làm gì? Lẽ nào định biểu diễn ở đây cho mọi người xem à?”
“Vậy khác gì gã này được hời quá”, đám đông cười hi hi.
“Mọi người nghĩ cái gì vậy. Tôi dù có làm chuyện đó với con cún cũng không làm với cái loại bỏ đi này”, cô gái dằn mặt rồi đi tới cạnh bàn, cầm con dao lên: “Giờ tôi xử cái đó của tên này, để xem anh ta có còn bình tĩnh được hay không!”
“Ha ha, được đấy”.
“Tôi cũng muốn xem…”
“Sẽ rất đặc sắc đây”.
“Mau lên, tôi không đợi được thêm nữa rồi”, đám đông vây lại, ai cũng tỏ ra hào hứng và ngóng chờ.
“Lột quần anh ta ra”, cô gái nhếch miệng cười và hét lớn.
“Ok la”.
“Ha ha”, hai tên còn lại cừ hi hi, chuẩn bị đè Lâm Chính xuống đất và định lột quần anh.
Lâm Chính lúc này vẫn ngồi bất động trên ghế, giống như hành động của đám người này chẳng có liên quan gì tới anh cả. Người đàn ông đeo cà vạt khẽ chau mày.
Bỗng nhiên…
Rầm! Cánh cửa một lần nữa đã bị đạp tung. Một bóng hình lao vào.
“Cái gì?”, Đám đông thất thần.
“Á?”, người đàn ông đeo cà vạt hét lớn.
Thế nhưng đối phương không buồn quan tâm, chỉ đi tới trước mặt Lâm Chính và cúi người: “Chủ tịch, xin lỗi, Từ Thiên tới muộn…”
“Chủ tịch Lâm sao?”, cả đám há hốc miệng.
Nghe người mới đến tự xưng là Từ Thiên, những người đang có mặt quả thực hồn bay phách lạc.
Từ Thiên là ai chứ?
Đó là tâm phúc của Chủ tịch Lâm!
Nếu người này là Từ Thiên thật thì chẳng phải Chủ tịch Lâm cũng đến sao?
Nhưng mọi người nhìn ngang ngó dọc vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu, nhưng nhìn kĩ lại thì đây quả thực chính là Từ Thiên.
Từ Thiên cũng thường xuyên xuất hiện trên tivi, nên đương nhiên những người ở đây đều biết ông ta.
Nhưng lại không thấy thần y Lâm đâu, lẽ nào…
Mọi người giật thót trong lòng, đột nhiên ý thức được gì đó, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính.
Những lời Từ Thiên nói là thật sao?
Sao có thể chứ?