Chương 3212
Nếu là Cung Hỉ Vân của Dương Hoa hay Từ Thiên thì không có gì phải sợ.
Thế nhưng…đến cả thái thượng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo cũng ở bên cạnh thần y Lâm thì có phải là Đông Hoàng Giáo cũng đã thần phục thần y Lâm rồi không?
Hơn nữa có tin đồn rằng cả Kỳ Lân Môn, Vong Ưu Đảo – các tông phái ẩn thế khác cũng có liên kết với thần y Lâm. Nếu nhưng thế lực này mà liên minh lại thì chắc chắn kết cục của nhà họ Thẩm sẽ vô cùng thê thảm
“Lần này giẫm phải đinh rồi”.
Người đàn ông đầu trọc mặc áo bào trắng mặt tái mét, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…lẽ nào…thật sự không có cách giải quyết sao? Nhà họ Thẩm đồng ý đưa ra thành ý cao nhất chỉ mong thần y Lâm bớt giận.
“Ông có thể đại diện được cho nhà họ Thẩm à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Có thể…đương nhiên là có thể” người này vội vàng lên tiếng: “Anh của tôi chính là gia chủ nhà họ Thẩm. Tôi tin là anh tôi nhất định sẽ đồng ý với quyết sách của tôi”.
“Được, nếu ông đã có thành ý như vậy thì gọi những người có liên quan tới chuyện này giao cho tôi xử lý, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên nói,
Người đàn ông đầu trọc giật mình: “Thần y Lâm…thật sự…không có cách xử lý nào khác sao?”
“Không”
“Đó chỉ là một nghệ sĩ của công ty cậu thôi mà…tôi biết cậu đã đầu tư rất nhiều nguồn lực để xây dựng hình tượng cho cô ấy, nhưng những tổn thất đó chúng tôi đều có thể bồi thường cho cậu…”
“Ông cho rằng Tô Dư chỉ là một nghệ sĩ của Dương Hoa thôi sao?”, Lâm Chính đanh mắt.
Người đàn ông giật mình: “Vậy…cô ấy còn là ai?”
“Em gái tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói
“Em …gái”, người đàn ông bàng hoàng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nở nụ cười: “Thần y Lâm, nếu như chỉ vì một người phụ nữ thì hà tất phải như thế? Nhà họ Thẩm chúng tôi có thể tặng cậu vô số người đẹp. Phụ nữ mà…có thể thiếu được sao?”
“Xem ra ông không có thành ý rồi. Tôi nói em gái là em gái thật, chứ không phải ý kia. “
“Sao…có thể được chứ?”, người đàn ông không tin.
Ông ta không hề có thông tin này. Trước khi ra tay với Tô Dư thì bọn họ cũng đã điều tra, Tô Dư căn bản chẳng có liên quan gì tới chủ tịch Lâm. Việc anh bồi dưỡng cô ấy cũng chủ yếu là thông qua Tống Kinh.
Nhà họ Thẩm thấy, Tô Dư còn có mối quan hệ sâu sắc với Tống Kinh hơn cả với chủ tịch Lâm nữa.
“Ông có biết Lâm Chính không?”, Lâm Chính hỏi.
“Lâm Chính? Sao có thể không biết được. Chủ tịch Lâm, đó là chồng của cô Tô Nhu – người mà cậu đang để ý mà…ít nhiều chúng tôi cũng có tìm hiểu”, người đàn ông đầu trọc mỉm cười.
“Vậy ông có biết Tô Dư và Lâm Chính là mối quan hệ gì không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Biết chứ, Tô Dư là chị vợ của Lâm Chính” .
“Đúng vậy, vậy chị vợ của Lâm Chính bị ức hiếp thì cậu ấy có ngồi yên được không?”
“Điều này…chủ tịch Lâm…cậu có ý gì?”, người đàn ông đầu trọc bỗng có dự cảm chẳng lành.
Lâm Chính chỉ sà tới gần, siết cổ người đàn ông và kéo lại gần: “Tôi – chính là Lâm Chính”.
Dứt lời, người đàn ông tưởng như sét đánh ngang tai. Ông ta hóa đá. Đầu óc ông ta trở nên trống rỗng. Ông ta trố tròn mắt, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú với vẻ không dám tin
Lâm Chính sao? Người là trò cười của cả Giang Thành đó sao? Người mà bị cắm sừng của cả cái đất nước này đó ư? Đó là một thằng rể vô dụng mà. Người như vậy sao có thể chính là thần y Lâm vô song được chứ?