“Không sao ạ, cháu nhờ người lái”, Lâm Chính mỉm cười rồi gật đầu rời đi.
“Thần y Lâm, để chúng tôi đưa cậu về”, Mai Nghị, Tiêu Trường Thanh cũng vội vàng đứng dậy. Đến cả Dương Khai Thành cũng lật đật chạy theo.
“Không cần đâu, mọi người không cần phải phiền phức như vậy! Tôi tự về là được. Có điều, trước khi đi tôi muốn dặn dò một câu, mong mọi người nhớ kỹ, bao gồm cả nhà họ Trương”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm có gì xin cứ nói”, Dương Khai Thành đáp lại.
“Cũng chẳng phải làm khó gì mọi người chỉ là hi vọng đừng nói cho ai biết việc tôi là thần y Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.
“Tại sao?”, một người vô thức lên tiếng.
“Tôi không thích nổi tiếng, chỉ muốn sống yên bình thôi”, Lâm Chính nhìn đám đông.
Người vừa lên tiếng bèn rụt cổ, không dám nói gì nữa. Những ông chủ ở tỉnh Quảng Liễu cũng gật đầu đồng ý. Việc Lâm Chính yêu cầu, chắc chắn bọn họ sẽ để tâm. Dù sao thì chẳng ai muốn phải lập nghiệp lại từ đầu cả mà…
Lâm Chính không nó gì nữa, chỉ gọi điện gọi tài xế rồi về Giang Thành.
Đêm nay, cả Quảng Liễu đều mất ngủ.
Đúng lúc này. Trên đường từ Nam Thành tới Giang Thành.
Một chiếc siêu xe màu đen đang phóng như bay về phía trước. Tốc độ cũng phải trên 150km khiến những chiếc khác đang đi trên đường sợ hết hồn.
Thế nhưng ngay sau đuôi chiếc xe này còn có thêm mấy chiếc xe khác. Tốc độ của những chiếc xe này cũng nhanh tới mức vô lý, chúng bám theo sát chiếc xe phía trước.
“Nhanh, nhanh hơn nữa”, trên xe, Từ Thiên ngồi ghế phụ giục tài xế. Phía sau là Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên.
Người tài xế toát mồ hôi hột, tập trung cao độ, tay siết chặt vô lăng nhưng vẫn run lẩy bẩy. Đột nhiên, ở khúc ngoặt phía trước, một chiếc xe từ trong hẻm đột ngột lao ra.
“Cẩn thận”, Từ Thiên hô lên.
“Á”, người tài xế hết hồn, xoay mạnh vô lăng. Đúng lúc này, chiếc xe bị mất kiểm soát, xoay mất mấy vòng và lật qua một bên.
Mấy người trong xe cũng lăn tròn, đầu đập mạnh, chảy máu.
Trong đó người bị thương nặng nhất chính là người tài xế. Ông ta lập tức bất tỉnh, Từ Thiên không bị nặng nhưng đầu cũng bị đập rách đau khủng khiếp. Nhưng ông ta biết giờ không phải lúc kêu đau.
Ong ta vội vàng bỏ dậy, kéo Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên ra.
“Từ Thiên đi trước đi, bố liều mình với bọn nói”, Từ Diệu Niên nghiến răng.
“Bố, bố nói gì vậy? Mục tiêu của chúng là con, mọi người đi trước đi, con ngăn chúng lại”, Từ Thiên nhìn những chiếc xe đang lao tới, trầm giọng.
“Đi đi”, Từ Diệu Niên siết nắm đấm.
“Mọi người mau đi đi, tới Giang Thành nhờ chủ tịch Lâm. Chỉ có cậu ấy mới cứu được chúng ta thôi. Nếu như chúng ta bị bắt hết thì sẽ xong đời đấy, mau đi đi”, Từ Thiên gầm lên và chạy ra đường.
“Từ Thiên”, Từ Diệu Niên cuống lên.
Nhưng Từ Nam Đống biết Từ Thiên làm vậy là đúng. Ông ta nghiến răng, mặc kệ ông cụ cố chấp, cứ thế lôi ông cụ chạy theo một con đường khác. Quả nhiên những người đó không hề đuổi theo Từ Nam Đống. Hai người đi một đoạn rồi bắt xe.
“Hai vị định tới bệnh viện à?”, người tài xế hết hồn, vội vàng hỏi.
“Không tới bệnh viện. Đưa chúng tôi tới tập đoàn Dương Hoa trong mười phút, tôi trả gấp đôi", Từ Nam Đống lấy từ trong túi ra một xấp tiền vứt vào xe và gào lên.
Người tài xế lập tức trở nên nghiêm túc: “Hai vị thắt dây an toàn vào nhé”.
Nói xong, người này đạp chân ga phóng vọt đi. Lâm Chính về tới Giang Thành bèn tới công ty ngủ một giấc.
Sự việc phía bên Quảng Liễu đã được giải quyết. Người của nhà họ Khai, họ Việt được cử tới Giang Thành cũng đã rút về, Lạc Thiên và Tô Nhu đều đã được an toàn.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không giám buông lơ cảnh giác. Dù sao thì nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ cũng không phải là hổ giấy. Nếu không xử lý sạch sẽ thì sau này Giang Thành chắc không thể yên ổn được.
Thế nhưng anh chưa ngủ được bao lâu thì Mã Hải đã vội vàng gõ cửa.
“Muộn thế này rồi, còn chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm, Từ Thiên lại bị bắt rồi”, Mã Hải trầm giọng.