Chương 3250
Đừng thấy anh ta mập mà nhầm vì người này cũng biết võ công. Cú đấm của anh ta có thể hạ gục được mấy tên. Thế nhưng người của tên mặt sẹo đông quá, người đàn ông mập không thể nào đánh xuể, một lúc sau mặt anh ta sưng húp lên.
Chẳng mấy chốc, cả ba người nhà họ Lâm đã nằm lăn ra đất, kêu la rên rỉ.
“Lần này đã biết sự lợi hại của ông đây chưa?”, người đàn ông mặt sẹo túm tóc người đàn ông mập, cười dữ tợn. Anh ta há miệng không dám nói gì.
“Đắc tội với ông thì khó sống rồi. Ông đây vốn cũng định để mày khỏi nhìn thấy mặt trời, thế nhưng trời cho tao có tấm lòng lương thiên, chưa tới mức ra tay tuyệt tình, số đồ này coi như là đồ bồi thường nhá”.
Nói xong, tên mặt sẹo phất tay, ra lệnh cho đàn em khiêng đồ đi.
“Quay lại, các người không được đi”, người đàn ông mập hét lên. Thế nhưng không thể nào ngăn đám người kia lại.
Một lúc sau, người đàn ông mặt sẹo biến mất ngay đầu con hẻm. Chỉ còn lại tiếng ồn ào huyên náo của người đi đường.
“Lâm Phúc giờ phải làm sao?”, hai người bảo vệ lau máu ở khóe miệng và hỏi.
“Mau gọi điện về cho người của gia tộc đi”, người vệ sĩ còn lại nói.
“Được được”, người đàn ông mập lấy điện thoại ra.
Lúc này, tại một quán trà ở một con hẻm khác. Lâm Chính vừa uống trà vừa nhìn những thứ trước mặt.
“Chủ tịch, phần lớn là châu báu, hợp đồng siêu xe, bất động sản. Với người bình thường thì đây là khối tài sản kếch xù rồi”, Từ Thiên kiểm tra một lượt rồi nói.
“Vô duyên vô cớ chấp nhận tôi rồi còn tặng đồ…nhà họ Lâm chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Chủ tịch, có khi nào lòng tốt của bố cậu trỗi dậy rồi không”, Từ Thiên hỏi.
“Không thể nào. Vì tiền đồ ông ta chấp nhận từ bỏ cả vợ con cơ mà. Người như vậy làm gì có lương tâm. Huống hồ nếu thừa nhận tôi thì chỉ khiến ông ta mất đi địa vị trong gia tộc, sao ông ta có thể đồng ý được. Ông ta còn mong có một ngày sẽ trở thành trưởng tộc cơ đấy”, Lâm Chính cười lạnh lùng.
Từ Thiên không nói gì.
“Có những thứ này thôi hả?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy…à phải rồi…vẫn còn một vật nữa tôi chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ giống đồ cổ”.
Từ Thiên vừa nói vừa lấy ra một cái hộp đặt lên bàn. Chiếc hộp mở nắp, một luồng khí lạnh lẽo bay ra.
Đám đông bỗng cảm thấy ớn lạnh.
“Hả?”, Lâm Chính khẽ chau mày, anh xích lại gần quan sát tỉ mỉ.
Đó là một hòn màu đen. Hòn đá không lớn nhưng đen xì, có hoa văn, một hình thù khá kỳ lạ hiện lên.
Mặc dù môn lịch sử của Lâm Chính không giỏi nhưng anh cũng từng đọc quá sách và có cảm giác đã từng thấy những văn tự này ở đâu đó rồi.
“Chủ tịch Lâm, đây là gì vậy?”, Từ Thiên không hiểu.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Đột nhiên anh chú ý tới thứ gì đó bèn nhìn chăm chăm vào mặt bên của hòn đá: “Lấy cho tôi một con dao” .
“Vâng”, người bên cạnh vội vàng chạy đi lấy. Một lúc sau Từ Thiên đưa con dao tới. Lâm Chính khẽ cạo con dao vào mặt bên của hòn đá. Một lớp bề mặt được sơn xuất hiện.
Đợi đến khi cạo sạch lớp đá bên ngoài thì một khe dài xuất hiện. “Cái gì?
Đám đông bàng hoàng.