Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 327



“Thành phố Trường Linh à?”, Lâm Chính chau mày, mở điện thoại ra và nói: “Tôi nhớ thành phố này cứ ba năm tổ chức đại hội Y vương gì đó một lần, lẽ nào là do Nam Phái tổ chức à?” 

“Đúng vậy”. 

Mã Hải gật đầu: “Đại hội Y vương của Nam Phái là cách để thu nạp thành viên mới. Chỉ cần hoàn thành bài kiểm tra của đội ngũ cán cốt trong đại hội thì có thể gia nhập Nam Phái rồi. Đại hội này còn nóng hơn cả thi tốt nghiệp nữa. Rất nhiều người sau khi tốt nghiệp Học viện y, có chút thành tựu thì đều tới đây thử vận may. Một khi gia nhập Nam Phái, không nhưng được phân công công việc, phân công phúc lợi mà sau này nếu có gặp chuyện gì thì Nam Phái cũng sẽ đứng ra giải quyết giúp. Nói chung gia nhập được vào Nam Phái thì cả đời không phải lo về miếng cơm manh áo nữa”. 

“Vậy à?”, Lâm Chính thấy ngạc nhiên. 

“Đúng vậy! Phải rồi chủ tịch Lâm, vị Diêm Vương sống – Tần Bách Tùng mà cậu quen ấy cũng là người của Nam Phái”, Mã Hải vỗ đầu. 

“Cái gì?”, Lâm Chính há hốc miệng. 

“Chỉ là không biết địa vị của ông ta ở Nam Phái thế nào, nếu không mời ông ta ra mặt, ít nhất cũng có thể xoa dịu được mối quan hệ giữa hai bên”, Mã Hải lắc đầu. 

Lâm Chính vuốt cằm một lúc rồi lại ngẩng đầu: “Mã Hải, ông đi báo danh giúp tôi!” 

“Báo….báo danh gì cơ?”, Mã Hải thảng thốt. 

“Đại hội Y vương chứ còn gì nữa”, Lâm Chính nói. 

Mã Hải nhìn Lâm Chính với vẻ không dám tin, sau đó ông ta vui mừng nói: “Chủ tịch Lâm…cậu định gia nhập Nam Phái à? Nếu như vậy thì tốt rồi. Với y thuật của cậu, gia nhập vào đó ít nhất cũng phải là nhân vật cốt cán trở lên. Như vậy thì nguy cơ của Dương Hoa sẽ giảm đi rất nhiều. Tốt quá”, Mã Hải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. 

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không dự định gia nhập Nam Phái”. 

“Tại sao?”, nụ cười trên mặt Mã Hải tắt ngấm. 

“Cốt cán sao? Đám đó chẳng qua là công cụ trong tay Nam Phái mà thôi. Nếu tôi gia nhập thì Dương Hoa cũng không còn của tôi nữa mà thuộc về Nam Phái mất rồi. Ông hiểu chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Mã Hải há hốc miệng, không nói gì. 

“Đương nhiên cũng không chỉ có một nguyên nhân đó mà còn có rất nhiều. Tôi không nói hết được, tóm lại là mau sắp xếp cho tôi”, Lâm Chính nói. 

“Dạ”, Mã Hải cũng không khuyên nữa. Ông ta cảm thấy hoang mang, không biết Lâm Chính tham gia đại hội Y vương để làm gì. 

“Đại hội Y vương tuyển người trong năm ngày. Chủ tịch Lâm, nếu như đi thì ngày mai phải đi luôn. Nếu như Tần Bách Tùng mà tiện thì có thể nhờ ông ta dẫn cậu đi. Ông ta biết nhiều, sẽ giải thích những quy tắc của Nam Phái cho cậu, như vậy sẽ không bị phạm sai lầm. Nơi đó nhiều quy định quá, một khi mắc phải sẽ không thể tham gia đại hội Y vương. Mỗi năm đều có không ít người chết vì những quy định đó…” 

“Tôi sẽ gọi điện cho Tần Bách Tùng. Ông đi xử lý việc của Từ Thiên đi. Sắp xếp cho người nhà của ông ấy và bảo vệ họ an toàn”, Lâm Chính đáp lại. 

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”, Mã Hải nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc. 

Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Tần Bách Tùng. 

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Chính ngồi máy bay đi tới thành phố Trường Linh. Anh gặp Tần Bách Tùng ở sân bay. 

“Sao thầy đột nhiên lại nghĩ tới Nam Phái vậy?”, Tần Bách Tùng vui mừng tiếp đón anh. Ông ta luôn khó đăm đăm, chỉ cười mỗi khi gặp Lâm Chính mà thôi. 

“Nghe nói Nam Phái có đại hội Y vương nên muốn tới xem”, Lâm Chính đáp. 

“Ha ha, tốt lắm! Thầy ra tay thì sẽ khiến đám cứng đầu cố chấp của Nam Phái biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn! Ha ha…”, Tần Bách Tùng trông vô cùng kỳ vọng khi nghĩ tới biểu cảm của đám người kia. 

“Đừng nói nhiều nữa, đi thôi!”, Lâm Chính đi tới chiếc xe đỗ bên đường. Tần Bách Tùng cũng vội vàng lên xe. 

Chiếc xe khởi động, đi thẳng tới Viện học thuật Nam Phái.