Chương 3276
Rắc! Hai cánh tay ông ta gãy nát. Cú đánh dội thẳng xuống đầu, khiến não lõm sâu một mảng lớn. Ông ta ngã ra đất, lăn mấy vòng và bất động. Cũng không biết là sống hay chết.
Người nhà họ Hắc trố tròn mắt. Hắc Ngọc Thiên cũng sững sờ. Lâm Chính quay người, đi về phía Hắc Ngọc Thiên.
“Hắc Ngọc Thiên, ông có biết là nhà họ Hắc đã chạm vào giới hạn của tôi không? Phàm chạm với giới hạn của tôi thì không có gì phải thương lượng hết, chỉ dùng cách đơn giản nhất để giải quyết thôi, đó chính là tất cả những người có can dự đều phải chết. Ông đã thừa nhận tất cả là do ông làm thì hôm nay tôi đành phải giết ông thôi”.
Lâm Chính nói với vẻ vô cảm. Hắc Ngọc Thiên đanh mặt, một nguồn áp lực trước giờ chưa từng có đổ ập lên người ông ta. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc lại thành ra thế này…
“Đừng hòng hại tộc trưởng”.
“Bảo vệ tộc trưởng”, các cao thủ nhà họ Hắc lao lên. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng ra tay. Hai người cứ thế chặn trước mặt nhà họ Hắc, khiến họ không thể tiếp cận được Lâm Chính. Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng.
“Hai người này rốt cuộc là ai vậy?”, Hắc Ngọc Thiên trầm giọng.
“Bọn họ ấy à?”
Lâm Chính thản nhiên nhìn Hắc Ngọc Thiên: “Bọn họ là ai, ông không có tư cách hỏi, có lẽ cả bố của ông cũng không đủ tư cách đâu”.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên run rẩy. Đến cả tư cách hỏi tên của hai người này mà cũng không có sao?
Hai người này…rốt cuộc là ai chứ?
Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao về phía ông ta. Có Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương bảo vệ, Lâm Chính thuận lợi lao thẳng tới trước mặt Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bất lực, đành phải đỡ chiêu.
“Hắc Diệu Quyền Pháp!”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn và tung chiêu
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã dội thẳng đòn tấn công vào ông ta: “Đông Hoàng Hoàn Vũ”.
Ầm! Sức mạnh bùng nổ như một con dã thú tấn công thẳng vào Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bay bật ra sau.
“Hả?”, đám đông thất kinh. Lâm Chính đuổi theo, nhân lúc ông ta còn chưa kịp đứng dậy thì anh lại tấn công tiếp vào tử huyệt của ông ta.
“Không!”, người nhà họ Hắc kêu lên.
Động tác của Lâm Chính quá nhanh và anh cũng vô cùng dứt khoát. Người nhà họ Hắc chưa kịp làm gì thì Lâm Chính đã vồ bàn tay về phía ngực của Hắc Ngọc Thiên.
Rõ ràng là anh muốn ông ta chết bằng được. Nhà họ Hắc sợ hết hồn. Họ nào ngờ sự việc lại thành ra thế này…
“Mau bảo vệ tộc trưởng”.
“Mau chặn cậu ta lại”, đám đông kinh hãi kêu lên. Tất cả cùng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính quá nhanh. Tới mức đám cao thủ nhà họ Hắc chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lâm Chính giáng đòn sát phạt xuống tộc trưởng của mình. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay”.
Tiếng hét vang lên, ngay sau đó một bóng hình chặn lại ngay trước mặt Hắc Ngọc Thiên để cản Lâm Chính lại.
Rầm! Lâm Chính không hề thu tay về, cứ thế đập thẳng lên người ông ta. Người này nôn ra máu, đổ người về phía sau, may mà có Hắc Ngọc Thiên đỡ, giải phóng lực tấn công trên người ông ta, nếu không thì ông ta cũng đã chết rồi.