Chương 3280
“Đừng bà tổ”, nhà họ Hắc thất kinh. Có rất nhiều người lập tức lao lên, quỳ xuống trước mặt bà cụ và khóc lóc.
“Bà tổ, đừng bỏ gia chủ mà”.
“Tội của gia chủ chưa tới mức đó”.
“Bà tổ, xin hãy cứu gia chủ”, đám đông gào khóc, đau khổ muôn phần. Bọn họ cho rằng Lâm Chính sẽ không nương tay, dù sao thì Thập trưởng lão cũng đã quỳ xuống rồi mà vẫn bị mất mạng đấy thôi.
Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ oán hận. Thế nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Ông ta tin quyết sách của bà tổ là đúng. Tiếp tục đối đầu với Lâm Chính sẽ chỉ càng khiến nhà họ Hắc bị lâm vào cảnh diệt vong mà thôi.
“Tất cả tránh ra”., Hắc Ngọc Thiên gầm lên.
Đám đông bàng hoàng, đồng loạt quay qua nhìn ông ta.
“Nghe theo lệnh của bà tổ. Mạng của tôi, giao cho cậu Lâm. Cậu ấy muốn giết thì các người không được can dự vào”.
Hắc Ngọc Thiên nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm hãy ra tay đi”.
Từ đường im lặng tới mức ghê người. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc này dù là Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương thì cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Có lẽ hai người bọn họ cũng không ngờ rằng sự việc lại như thế này.
Lâm Chính đứng im nhìn Hắc Ngọc Thiên. Anh không nói gì, cũng không hành động.
Tầm mười giây sau anh mới lên tiếng: “Nếu tôi nói tôi muốn giết hết nhà họ Hắc thì các người đó đồng ý không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.
Tất cả đều há mồm trợn mắt. Hắc Ngọc Thiên sững sờ nhìn anh.
“Cậu quá đáng quá”.
“Cậu ức hiếp nhà chúng tôi như vậy sao?”
“Ngọc vỡ còn hơi ngói lành”.
“Dù tôi có chết thì cũng không khuất phục”.
Nhà họ Hắc tức giận gầm lên. Thế nhưng giọng nói già nua của bà cụ đã cắt đứt lời của bọn họ. Bà cụ trả lời không chút do dự: “Nếu chủ tịch Lâm muốn xả giận bằng cánh đó thì nhà họ Hắc chúng tôi cũng chấp nhận”.
Toàn bộ người nhà họ Hắc đều hóa đá.
“Bà tổ…thật sự…như vậy sao?”, Hắc Ngọc Thiên cũng không thể hiểu được. Ông ta hi vọng biết bao nhiêu bà tổ sẽ từ chối thần y Lâm, sau đó sẽ giết chết cậu ta…nhưng bà ta không hề làm vậy…Lẽ nào…nhà họ Hắc lại kém đến thế sao? Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, không hề lên tiếng.
“Bà đã nói vậy thì tôi sẽ cho các người một cơ hội. Tôi muốn bà giết chết Hắc Ngọc Thiên, sau đó tự sát, tôi nghĩ như vậy chắc không khó đâu nhỉ”.
“Do tôi giết Ngọc Thiên sao?”, bà tổ chau mày, tỏ vẻ do dự. Rõ ràng, bà ta không làm được. Dù Hắc Ngọc Thiên khiến bà ta rất thất vọng nhưng là thế hệ sau nên sao bà ta có thể ra tay được?
Chỉ có Hắc Ngọc Thiên là đanh thép: “Chủ tịch, nếu cậu muốn tôi chết thì tôi sẽ tự ra tay, hà tất phải làm khó bà ấy? Cậu muốn mạng của tôi đúng không, tôi sẽ giao cho cậu”.
Nói xong Hắc Ngọc Thiên gầm lên, đập mạnh vào đầu của mình. Cú đập như sét đánh, vô cùng quyết liệt.
Ông ta quyết tâm chết.