Chương 3295
Lối vào nối từ sau núi nhà họ Lâm xuống lòng đất.
Nơi này tầm nhìn tối tăm, trong không khí thoang thoảng mùi mục nát.
Lâm Chính dường như không nhìn thấy đường đi phía trước.
Cũng không biết đã đi bao lâu, anh mới dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh đến cấm địa nhà họ Lâm, nhưng để vào được cấm địa này, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Hôm nay, tất cả đã được dùng đến.
Anh nhanh chóng đi hết bậc thang.
Cuối bậc thang là một cánh cổng bằng đồng rất lớn.
Trên cổng đồng có một tay nắm, nhưng chỗ tay nắm có một chiếc gai và một cái máng.
Khi kéo tay cầm, phải dùng gai đâm rách ngón tay, để máu chảy vào máng, khởi động cơ quan của cánh cửa, thì mới mở được.
“Đến đây là được rồi!”.
Một giọng nói bình thản vang lên phía sau.
Lâm Chính đang chuẩn bị kéo cánh cửa hơi ngoái đầu lại, nhìn người phía sau.
Đó là một người đàn ông tóc trắng, chỉ có một tay.
Anh ta khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo bào rộng rãi, hông đeo một thanh kiếm, tóc trắng xõa vai, mày kiếm mắt sao, một tay cầm kiếm, cánh tay còn lại buông thõng, nhìn rất giống đại hiệp cổ đại.
Lâm Chính phớt lờ anh ta, tiếp tục giơ tay kéo cửa.
“Đừng phí công vô ích nữa, cơ quan của cánh cửa này chỉ có máu người nhà họ Lâm mới mở được. Cậu không phải là người nhà họ Lâm, thì cả đời này cũng không mở được nó”, người đàn ông lắc đầu, bình thản nói.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt anh ta liền cứng đờ.
Sau khi cái máng chứa đầy máu chảy ra từ ngón tay của Lâm Chính…
Két két két…
Cánh cửa bằng đồng nặng nề kia được Lâm Chính mở ra từng chút một.
“Cái gì?”.
Người đàn ông tóc trắng đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, quát: “Cậu là người nhà họ Lâm?”.
Lâm Chính vẫn phớt lờ anh ta, đẩy chiếc mặt nạ lên, rồi bước vào trong.
Nhưng anh vừa cất bước.
Keng!
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Sau đó sát khí ùa tới.
Người đàn ông đã ra tay.
“Cậu không thoát được đâu!”.
Anh ta quát, kiếm trong tay đánh về phía Lâm Chính như cuồng phong.
Kiếm khí lạnh lẽo và sắc bén đó dường như có thể chém đôi sợi tóc.
Sắc bén quá!
Nhưng khi thanh kiếm sắc đó vừa lại gần…