"Tiểu Ngưng, cô cũng biết là cậu chủ Văn Nhân trước giờ đối xử rất tốt với cô, chắc cô cũng hiểu tấm lòng của anh ấy. Thực ra tôi biết có lẽ cô không có hứng thú với cậu chủ Văn Nhân lắm, nhưng có những chuyện thêm một việc không bằng bớt một việc. Cô không nên đưa bạn trai cô tới đây, làm vậy thì cả cô và anh ta đều sẽ gặp rắc rối", Trình Thường Sinh thở dài nói.
"Anh nhầm rồi, bạn trai tôi không phải do tôi đưa tới, là anh ấy tự tới, anh ấy cũng tham gia đại hội Y Vương này", Tần Ngưng đáp.
"Ồ? Bạn trai cô cũng là bác sĩ sao?", Trình Thường Sinh có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, anh Trình, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây, chào anh", Tần Ngưng dịu dàng nói, sau đó khoác cánh tay Lâm Chính, xoay người rời đi.
Trình Thường Sinh cũng không níu kéo, chỉ nheo mắt nhìn vóc dáng kiều diễm của Tần Ngưng, sau đó lại nhìn Lâm Chính, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"Chuyện gì vậy?", đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
"Đoán xem tôi nhìn thấy ai?".
"Tôi không thích người khác lãng phí thời gian của tôi! Cúp máy đây!", người đàn ông bình thản nói, đang định tắt điện thoại.
“Này này này, khoan đã, khoan đã… Haizz, anh đúng là chán chết đi được”, Trình Thường Sinh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi nói thẳng vậy, tôi nhìn thấy Tần Ngưng và một người đàn ông dính lấy nhau!”.
Anh ta vừa nói xong, giọng nói ở bên kia lập tức trở nên lạnh lùng.
"Ở đâu?", anh ta lại lên tiếng, tuy chỉ có hai chữ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
"Còn có thể ở đâu nữa? Đương nhiên là học viện rồi!".
"Tôi đang trên đường đến học viện rồi, bảo người kéo thằng kia ra khỏi Tần Ngưng, nói với Tần Ngưng rằng cô ấy là người phụ nữ của Văn Nhân Chiếu Giang tôi thì an phận chút đi. Còn thằng đàn ông kia thì cứ để tôi, 20 phút nữa tôi tới nơi".
Anh ta nói xong liền tắt luôn điện thoại.
"Có trò vui rồi".
Trình Thường Sinh nhếch môi, rảo bước vào trong học viện.
Tần Ngưng dẫn Lâm Chính đi tham quan Viện học thuật Nam Phái, cũng bắt đầu giới thiệu cho Lâm Chính về Nam Phái.
Lâm Chính nghe rất chăm chú, không bỏ sót chữ nào.
Khi hai người đi tới một tòa nhà, Tần Ngưng thấy đèn ở giảng đường vẫn còn sáng, liền cười nói với Lâm Chính: "Hình như giảng viên đã bắt đầu giảng bài rồi, chúng ta vào trong nghe chứ?".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, rồi cùng Tần Ngưng bước vào giảng đường.
Trong giảng đường người chật như nêm, bởi vì là giảng bài kiểu mở, nên mọi người có thể ra vào tùy ý.
Về cơ bản những người đến rồi sẽ không đi, ngược lại, rất nhiều người bị người phụ nữ trung niên nói năng trôi chảy trên bục chinh phục.
Người phụ nữ trung niên này tên là Mao Ái Cầm, cũng là một bác sĩ Đông y của Nam Phái, khá có tiếng ở trong nước, được rất nhiều người kính trọng. Bình thường bà ta sẽ không giảng bài, lần này là Nam Phái sắp xếp cho bà ta giảng một tiết công khai cho mọi người nghe. Bà ta bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.
Tuy Mao Ái Cầm nói thao thao bất tuyệt, nhưng ánh mắt luôn có sự chán ghét và mất kiên nhẫn.
Bà ta vốn không phải là giảng viên, đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao cho.
Lúc đầu cũng có mấy học sinh mới tốt nghiệp của học viện đặt câu hỏi, nhưng Mao Ái Cầm đều từ chối trả lời.
Mọi người không dám sinh lòng bất mãn, dù sao được nghe Mao Ái Cầm giảng bài là bọn họ đã vô cùng vinh hạnh rồi.
Thế là cả giảng đường chỉ có một mình Mao Ái Cầm nói.
Lâm Chính nghe một lúc liền thấy chán.
Nhưng Tần Ngưng lại nghe rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.
"Này! Anh có ý gì hả? Cô Mao đang giảng bài, mà anh dám ngủ gật sao? Anh khinh thường cô Mao hả?".
Giọng nói này vô cùng chói tai, cắt đứt bài giảng của Mao Ái Cầm.
Vô số người xung quanh đều quay sang nhìn, mới phát hiện người lên tiếng là một chàng trai đang đứng sau Lâm Chính.
Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Chính, dáng vẻ sục sôi căm phẫn.
Lâm Chính cau mày, nhìn anh ta đáp: "Anh đang nói với ai vậy?".
"Anh nghĩ là ai?", người kia tức giận nói.
"Nhưng tôi đâu có ngủ gật", Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
Nhưng đúng lúc này, anh cảm giác được bên cạnh có người đang kéo áo anh.
Anh ngoảnh sang nhìn, là Tần Ngưng.
"Đây là người của Trình Thường Sinh", Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.
Người này là Trình Thường Sinh phái tới gây sự đây mà…
"Anh mau cút ra ngoài cho tôi!", anh ta chỉ vào Lâm Chính hét lớn.