Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3309



Chương 3309

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin. Nhất thời, toàn bộ người nhà họ Lâm đều cảm thấy sốc. Không ai dám tin những gì mình nhìn thấy.

“Tôi muốn giết các người thì dễ như trở lòng bàn tay. Nhưng giờ chưa phải lúc. Món nợ giữa tôi và nhà họ Lâm sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi”, người đàn ông đeo mặt nạ quay người rời đi.

“Đừng hòng”, “tiên sinh” gầm lên.

Thế nhưng đám người Lâm Côn Luân đã kịp thời ngăn ông ta lại: “Tiên sinh, không được đâu”.

“Thực lực của đối phương không hề tầm thường, không thể kinh suất được”.

“Bên cạnh cậu ta còn có cả cao thủ trợ lực. Chúng ta đã rơi vào thế bất lợi rồi”.

Đám người Dạ Kiếm bàng hoàng. Một đòn của đối phương có thể khiến ‘tiên sinh’ bị thương. Nếu tiếp tục mà để xảy ra chuyện gì thì bọn họ biết phải làm sao? Bọn họ sẽ gánh còng lưng mất!

“Khốn nạn! Dám xâm nhập vào cấm địa, lấy bảo vật của tôi mà lại có thể để cho cậu ta đi như vậy sao? Đuổi theo! Đuổi theo ngay lập tức!”, ‘tiên sinh gầm lên’.

“Mấy người còn không mau đuổi theo?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ gào lên.

Người nhà họ Lâm giật mình. Họ không dám do dự, lập tức lao lên tấn công. Thế nhưng chỉ dựa vào họ thì sao có thể chặn được đám người kia.

Người đàn ông đeo mặt nạ tung đòn tấn công, đám người nhà họ Lâm bị đánh tan tác như mưa. Một lúc sau, toàn bộ đám người của Lâm Chính nghênh ngang rời đi.

Nhà họ Lâm không ai đuổi theo. Có lẽ trước đó họ không hề dồn toàn lực chặn đám người Lâm Chính lại. Bởi vì họ biết rằng chỉ dựa vào họ thì sẽ không làm gì được. Chủ lực nhà họ Lâm chưa tới, dựa vào bọn họ là không đủ.

“Gia chủ ở đâu? Gia chủ tới chưa?”, “tiên sinh”, cuống cả lên. Những người bên cạnh khẽ tái mặt, nhung không ai dám lên tiếng.

“Phó gia chủ, có chuyện gì mà tức giận thế?”, lúc này có một giọng ma mị nói vang lên.

Trong nháy mắt, cảm giác kiêng dè và kính sợ dấy lên trong mỗi người. Rất nhiều người nhà họ Lâm quỳ xuống.

Thế nhưng mọi người chỉ thấy tiếng chứ không thấy người đâu.

“Gia chủ!”

“Tiên sinh”, bừng tỉnh, vội hét lên: “Cuối cùng gia chủ cũng tới rồi. Kẻ tiểu nhân xâm nhập vào vùng cấm điạ, ăn cắp gia bảo của tổ tiên, tội không thể tha, mong gia chủ ra tay giết chết kẻ trộm”.

Nói xong người đàn ông bèn chắp tay, gập người xuống. Thế nhưng không có tiếng nói nào vang lên nữa. Tầm vài giây sau, âm thanh mới lại xuất hiện: “Đại hội sắp bắt đầu rồi, nhà họi Lâm vốn đang gây chấn động khắp bên ngoài. Lúc này nếu chúng ta hành động thì có lẽ kẻ kia cũng sẽ phản đòn, như vậy sẽ bất lợi cho chúng ta. Không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng mục đích lớn được”.

“Thế nhưng…gia chủ…lẽ nào cứ để cho người ta lấy mất đồ của nhà họ Lâm và rời đi như thế?”, “tiên sinh” cảm thấy không cam tâm.

Bị người đeo mặt nạ đánh bị thương đã đủ mất mặt rồi, ông ta thật chỉ muốn băm vằm kẻ gây họa ra mà thôi. Thế nhưng ông ta vừa nói xong thì người đàn ông mặc áo bào đỏ đã lên tiếng.

“Việc kẻ đó lấy đồ của chúng ta chưa chắc đã là chuyện xấu…vì dù sao người đó cũng là người nhà họ Lâm mà”.

Dứt lời, đám đông thất kinh.

“Cái gì? Người nhà họ Lâm sao?”

“Nhà họ Lâm từ khi nào mà xuất hiện một kẻ yêu nghiệt đáng sợ như thế?”

“Không thể nào?”