Chương 3312
“Muốn biết phải làm thế nào à? Rất đơn giản, anh tới nhà hàng ngay đầu đường Xuân Huy gặp tôi. Tôi sẽ chỉ cho anh biết làm thế nào để thoát được kiếp nạn lần này”, cô gái nghiêm túc nói.
“Nhưng cô ơi, giờ tôi đang có việc không thể đi được”.
“Không đi được sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng của anh thế? Mau tới đây?”, cô gái cuống cả lên.
Lâm Chính tỏ vẻ bất lực: “Thôi được, cô đợi tôi, tôi tới ngay”.
Nói xong anh bèn tắt máy, lái xe tới đầu đường Xuân Huy. Vừa bước vào nhà hàng thì anh đã thấy một cô gái tóc ngắn ăn như hổ đói ngay trước mặt.
Tất cả những người bên cạnh đều sợ hết hồn. Người này không phải ai khác, chính là Lâm Nhược Nam – vừa chạy trốn khỏi Yên Kinh.
“Là cô gọi điện thoại cho tôi phải không?”, Lâm Chính bước tới, ngồi trước mặt cô ta.
“Anh chính là Lâm Chính?”, Lâm Nhược Nam nuốt nốt miếng mì xào rồi tu thêm ngụm nước, liếc nhìn Lâm Chính từ đầu tới chân.
“Đúng vậy”.
“Được! Anh trả tiền ăn trước cho tôi. À phải rồi thêm tiền điện thoại nữa. Đợi sau khi anh thanh toán xong thì nói chuyện tiếp”, Lâm Nhược Nam nói xong lại tiếp tục ăn.
Lâm Chính vội tới đây như vậy chỉ để thanh toán cho cô ta thôi sao?Anh lắc đầu: “Đi quẹt thẻ đi”.
“Thẻ VIP sao?”, người nhân viên liếc nhìn tấm thẻ mà hết hồn, bèn lập tức tỏ thái độ lịch sự với Lâm Chính.
Thanh toán xong thì Lâm Nhược Nam cũng đã ăn tương đối: “Phù! Thoải mái quá. Cô ta vỗ bụng mình”.
“Cô là người nhà họ Lâm à?”, Lâm Chính điềm đạm nói
Lâm Nhược Nam giật mình, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Sao…sao anh biết?”
Lâm Nhược Nam thật sự tin rằng mình mới gặp Lâm Chính lần đầu, nhưng vì sao Lâm Chính vừa nhìn đã biết mình là người nhà họ Lâm?
Lâm Nhược Nam lộ ra vẻ cảnh giác, hơi khó tin nhìn cậu chủ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm.
Không phải anh là kẻ vô dụng sao?
Không phải anh là một kẻ vô năng chỉ biết ăn bám thôi sao?
Sao nhìn có vẻ… không giống vậy?
Lâm Nhược Nam nghi hoặc trong lòng.
Lâm Chính lại đưa tay, nắm lấy tay áo cô ta.
“Anh làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, vội vàng giãy ra.
Sau đó, Lâm Chính nhẹ nhàng kéo tay áo lên, Lâm Nhược Nam lập tức sững sờ.
Trên tay áo cô ta có thêu một chữ lung linh tinh xảo: Lâm!
“Đây là ký hiệu của người nhà họ Lâm, nếu không phải người nhà họ Lâm thì sao lại mặc áo như vậy?”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Nhược Nam tái mặt, vội vàng xắn tay áo giấu chữ “Lâm” đó đi.
“Cô đang chạy nạn phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Lâm Nhược Nam hít sâu một hơi, sau đó tức giận đáp lại: “Anh nói cái gì? Sao tôi lại chạy nạn?”.
“Nếu không phải chạy nạn thì vì sao cả tiền ăn cơm cũng không có? Vì sao điện thoại cũng không mang? Thậm chí còn giấu chữ Lâm đi? Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ cô chạy ra từ nhà họ Lâm, không mang điện thoại là vì sợ người nhà họ Lâm định vị được vị trí của cô thông qua điện thoại. Tất cả thẻ ngân hàng của cô có lẽ đều đã bị người nhà họ Lâm đóng băng nên không có tiền ăn cơm. Vì vậy, cô chạy đến Giang Thành này chắc là đến nương nhờ tôi đúng không?”, Lâm Chính đến gần thêm một chút, chậm rãi nói.
Anh dứt lời, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, khó tin nhìn Lâm Chính.