Chương 3322
“Thưa cô, dù thế nào cũng không thể gặp trực tiếp chủ tịch được. Nếu như cô có việc gấp thì cũng phải báo cho giám đốc Mã mới được”, cô nhân viên vội vàng nói.
“Vậy giám đốc Mã đâu?”
“Ông ấy….ở…”
“Tôi ở đây”, không đợi người nhân viên lên tiếng thì mã Hải đã bước tới nói.
“Mã Hải”, Lâm Nhược Nam vui lắm.
“Cô Lâm à, có việc gì không?”, Mã Hải hỏi.
“Nghe này, ông lập tức gọi vài người tới đánh phế người này cho tôi”, Lâm Nhược Nam bặm môi.
“Đánh phế, đánh phế ai cơ?”, Mã Hải giật mình hỏi.
“Lâm Chính”, Lâm Nhược Nam hằm hằm nói.
“Lâm….Lâm Chính sao?”, Mã Hải giật bắn người, tưởng mình nghe nhầm.
“Còn không mau làm theo? Nếu không tôi sẽ báo với chủ tịch Lâm đấy”, Lâm Nhược Nam tức giận nói.
Mã Hải hoang mang. Ông ta trố tròn mắt nhìn Lâm Nhược Nam, một lúc sau mới hoàn hồn. Ông ta hít một hơi thật sâu: “Cô đợi chút tôi gọi điện”.
“Nhanh lên, bà đây không có thời gian”.
“Đợi chút”, Mã Hải gật đầu, lấy điện thoại ra và gọi. Một lúc sau, ông ta tắt máy.
“Thế nào? Có làm theo hay không?”, Lâm Nhược Nam cười lạnh.
“Tới chỗ bảo vệ gọi vài người”, Mã Hải thản nhiên nói.
“Vâng”, người bên cạnh lập tức chạy đi.
“Gọi vài người bảo vệ à? Cũng được. Tên Lâm Chính đó yếu rớt mùng tơi ra, mấy người bảo vệ là cũng đủ đối phó rồi. Nghe này, lát nữa lúc mà đánh Lâm Chính ấy, đánh gãy tay chân của anh ta cho tôi. Biết chưa? Đợi đến khi anh ta không khác gì con chó bò dưới đất thì để tôi xem anh ta còn ngạo mạn kiểu gì”, Lâm Nhược Nam hừ giọng.
Mã Hải không nói gì. Bảo vệ nhanh chóng có mặt.
“Giám đốc Hải, có gì dặn dò ạ?”, một người hỏi.
“Vứt cô ta ra ngoài”, Mã Hải chỉ vào Lâm Nhược Nam và nói.
“Cái gì?”, Lâm Nhược Nam nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta hóa đá.
“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, tất cả dừng tay cho tôi!”
“Mã Hải, ông…ông dám làm vậy đối với tôi sao? Ông không sợ tôi báo với chủ tịch Lâm hả?”
“Khốn nạn, đám khốn này, tôi nhất định sẽ không tha cho các người”.
“Mau dừng tay”, Lâm Nhược Nam hoảng sợ gào lên và điên cuồng giãy giụa.
Thế nhưng…không có ích gì cả. Mấy người bảo vệ cứ thế lôi cô ta ra ngoài. Lâm Nhược Nam mặt tối sầm, không chịu rời đi, mà chỉ điên cuồng lao về phía Dương Hoa.
Bất lực, Mã Hải đành phải gọi cảnh sát tới lôi cô ta đi. Đợi đến khi Lâm Nhược Nam rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối
Cô ta mặt tối sầm, cơ thể run rẩy. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
“Khốn nạn”.
“Được lắm Lâm Chính, được lắm Dương Hoa! Tôi sẽ không bao giờ tha cho các người. Chúng ta cứ đợi mà xem, tôi nhất định sẽ bắt các người phải bồi thường gấp trăm lần, bắt các người chết không có đất chôn. Các người cứ đợi đấy”, Lâm Nhược Nam gào lên.