Chương 3333
“Tiểu Vũ, chuyện này không liên quan đến cô, cô đứng bên cạnh xem là được rồi, tôi sẽ giải quyết”.
“Anh… đúng là cứng đầu! Được! Anh muốn chết tôi cũng không cản anh nữa! Tôi sẽ nói ngay cho Chủ tịch Tô biết!”.
Hà Tiểu Vũ tức giận nói, định lấy điện thoại ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô vang lên.
“Đã hết 1 phút!”.
Cả người Hà Tiểu Vũ run rẩy, ngước mắt lên nhìn.
“Cô Hà, mời cô qua bên kia nghỉ ngơi”, Bào An Thủy mỉm cười nói với cô ta.
“Anh Bào…”
“Cô Hà, cô đừng khiến tôi khó xử”, Bào An Thủy lại nói, nhưng giọng nói lạnh lẽo hơn mấy phần.
Tuy Bào An Thủy kiêng dè Chủ tịch Lâm, nhưng không có nghĩa là anh ta sợ thật.
Theo anh ta thấy, Lâm Chính đắc tội với Lâm Nhược Nam, anh ta ra mặt vì bạn bè là hợp tình hợp lý, dù Chủ tịch Lâm đến đây thì cũng phải nói lý lẽ đúng không nào?
Anh ta tin thế lực đứng sau anh ta sẽ khiến Chủ tịch Lâm phải ăn nói hòa hoãn với mình.
Nên đương nhiên Bào An Thủy vẫn mạnh miệng.
Hà Tiểu Vũ há miệng, còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt Bào An Thủy, cô ta không khỏi run lên, ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ.
Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, cũng đã cố gắng hết sức, không cần phải vì chút tiền lương mà đắc tội với những người quyền quý này.
Thấy Hà Tiểu Vũ nghe lời, Bào An Thủy rất hài lòng.
Anh ta nheo mắt, ngoảnh sang nói: “Cô Nhược Nam, nếu người này đã không chịu nghe lời, thì giao cho cô đấy”.
“Cảm ơn anh Bào”.
Lâm Nhược Nam kích động nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà, nhưng cô Lâm, chuyện cô đồng ý lúc trước…”
“Tôi là người nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lừa anh”, Lâm Nhược Nam cười đáp.
“Vậy thì tốt, cô Lâm, tốt nhất cô đừng nuốt lời, nếu không tôi sẽ thất vọng lắm đấy. Tôi mà thất vọng thì chắc chắn sẽ làm một số chuyện quá khích. Nếu chuyện ầm ĩ đến mức đó thì không hay đâu”, Bào An Thủy nhỏ giọng cười nói.
Lâm Nhược Nam nghe thấy thế, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, gật đầu đáp: “Anh yên tâm”.
“Được, cô cứ tự nhiên”.
Bào An Thủy mỉm cười đứng sang một bên.
Ánh mắt Lâm Nhược Nam lộ vẻ hung ác, sải bước đi về phía Lâm Chính.
“Chuyện này không thể trách tôi được, Lâm Chính!”, Lâm Nhược Nam lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không trân trọng”.
“Tôi cũng từng cho cô cơ hội rồi”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Ha ha, đã đến nước này rồi mà anh vẫn cứng miệng hả? Được, chờ lát nữa, để tôi xem anh còn cứng miệng kiểu gì?”.
Dứt lời, Lâm Nhược Nam liền bước tới trước chiếc bàn bên cạnh, cầm một con dao bằng bạc lên, lạnh lùng nói: “Ấn anh ta xuống đất cho tôi! Tôi phải chặt đứt 10 ngón tay của anh ta!”.
“Vâng, cô chủ!”.