Chương 3344
Trong nháy mắt, người nhà họ Bào không dám động đậy, ai nấy đầy căng thẳng nhìn Từ Thiên và Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, anh định làm gì?”.
Bào An Thủy nóng ruột, vội vàng kêu lên: “Anh muốn giết tôi sao? Chủ tịch Lâm, anh không thể làm như vậy!”.
“Vậy tôi cắt lìa hai tay hai chân anh có được không?”.
Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, bình tĩnh nói.
Bào An Thủy run sợ, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, lúc nãy đều là hiểu lầm, anh… anh cần gì phải như vậy?”.
“Hiểu lầm? Vì sao tôi không cảm thấy như vậy?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói: “Ra tay, chém đứt tay chân của anh ta!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Người bên cạnh gật đầu, chuẩn bị ra tay.
“Không! Đừng! Chủ tịch Lâm, anh dừng tay!”.
Bào An Thủy hét lên thảm thiết: “Nếu anh dám động vào tôi, tôi bảo đảm nhà họ Bào sẽ dốc hết sức trả thù cho tôi!”.
“Nhà họ Bào muốn tìm tôi trả thù? Tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính nói, không hề quan tâm.
“Chủ tịch Lâm, trừ chuyện này ra, anh không sợ sức mạnh đằng sau nhà họ Bào sao?”, Bào An Thủy thấy không lấy nhà họ Bào ra uy hiếp được, trong lúc bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành lấy sức mạnh đằng sau nhà họ Bào ra.
“Sức mạnh đằng sau nhà họ Bào?”.
Lâm Chính tiến sát lại, hỏi: “Là sức mạnh gì?”.
“Chủ tịch Lâm, Dương Hoa của anh cũng được xem là năng lực cao siêu, sao có thể không biết người đứng sau nhà họ Bào chúng tôi là ai? Nếu anh động vào tôi, anh không sợ đắc tội với sức mạnh đằng sau chúng tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy lên tiếng.
“Tôi không nghĩ sức mạnh đằng sau anh sẽ đấu với Dương Hoa chúng tôi vì anh! Tôi tin rằng người đó cũng biết kết cục của thôn Dược Vương, không phải bọn họ sẽ phải cân nhắc lại hay sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Bào An Thủy kinh hãi, không lên tiếng.
Phải, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ, người ta thật sự sẽ vì một con cờ như anh ta mà đấu với Chủ tịch Lâm sao?
E là được không bù nổi mất!
“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ… chuyện này thật sự không còn cách nào để xoay chuyển?”, Bào An Thủy run rẩy hỏi.
“Đương nhiên là có”.
Lâm Chính ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết, bên đó phái anh đến Giang Thành rốt cuộc là vì cái gì, như vậy tôi có thể tha cho anh một mạng!”.
Anh vừa dứt lời, Bào An Thủy lập tức biến sắc.
Chủ tịch Lâm….anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu…”, Bào An Thủy tái mặt, giọng nói có phần yếu ớt.
“Còn cần tôi phải lặp lại sao? Nhà họ Bào tự nhiên mở nhà hàng, khách sạn ở Giang Thành, có phải là vì thấy được thị trường ở đây rồi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này…chủ tịch Lâm, tôi chỉ có thấy Giang Thành rất có tiềm lực phát triển nên muốn đầu tư, chúng tôi…cũng không làm chuyện gì quá đáng cả mà”, Bào An Thủy vội vàng giải thích.
“Vậy là anh vẫn không chịu nói đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Bào An Thủy khóc dở mếu dở: “Chủ tịch Lâm, tôi….không biết gì hết”.
“Ra tay”, Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên lên tiếng rồi rời đi.
“Đừng! Đừng như vậy”, Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng sao anh ta có thể thoát được sự kìm kẹp của đám người Từ Thiên chứ.
Từ Thiên giao súng cho người bên cạnh rồi lấy một con dao dài, đè Bào An Thủy xuống đất và định chặt tay chân anh ta.
“Dừng tay! Dừng tay! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết. Chủ tịch Lâm, anh muốn biết điều gì tôi sẽ đều nói hết”, Bào An Thủy bất lực, vội vàng kêu lên. Anh ta nào dám phản kháng nữa.
Lâm Chính dừng bước, nhìn về phía anh ta. Bào An Thủy miệng há hốc, nhìn đám quan khách một lượt. Ý của anh ta rất đơn giản, ở đây có quá nhiều người. Lâm Chính bèn nói: “Không cần lo lắng gì cả, cứ nói thẳng ra đi”.