Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 337



“Các người có chuyện gì sao?”. 

Trong một căn nhà nhỏ gần bên Nam Phái, Tần Bách Tùng nhíu mày nhìn đám người áo đen xông vào nhà. 

Cùng lúc đó, một quý bà giàu có đeo vàng bạc, ăn mặc xa hoa đi vào. 

Đó là mẹ ruột của Văn Nhân Chiếu Giang, Lý Tư Nhứ! 

Bà ta nổi giận quát lên với Tần Bách Tùng: “Tần Bách Tùng, ông xem chuyện tốt mà cháu gái của ông làm đi!”. 

Tần Bách Tùng nhíu mày. 

Chuyện ngày hôm nay ông ta đã nghe Tần Ngưng kể, mặc dù cách làm của Tần Ngưng rất xốc nổi, nhưng trong tình huống đó cũng không còn cách nào khác. 

Chỉ là những lời mà Văn Nhân Chiếu Giang nói với Tần Ngưng khiến Tần Bách Tùng cảm thấy không ổn lắm. 

Bây giờ thấy quý bà giàu có này đi vào, Tần Bách Tùng đã mơ hồ ý thức được gì đó. 

“Bà Văn Nhân, tôi đã biết chuyện rồi, chuyện này nhà họ Tần chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng có gì nói nấy, con trai bà cũng không hay ho gì, cậu ta định làm gì? Thế gia Văn Nhân các người không định giải thích với chúng tôi sao?”, Tần Bách Tùng nói. 

“Con trai tôi chỉ đùa vui với cháu gái ông mà thôi, cũng không phải thật. Còn cháu gái ông thì sao? Nó muốn giết con trai tôi?”, bà Văn Nhân phẫn nộ hỏi. 

“Con trai bà chết rồi à?”, Tần Bách Tùng hừ lạnh. 

“Đang cấp cứu”. 

“Cấp cứu?”, Tần Bách Tùng sững sờ. 

“Không thể nào, anh ta chỉ bị thương ngoài da, sao lại phải cấp cứu? Huống hồ, đó là ở học viện, nhiều bác sĩ ở đó như vậy, anh ta được xử lý cầm máu ngay lập tức, sao lại phải đưa đến phòng cấp cứu?”, Tần Ngưng ở trong phòng đi ra, khó tin nói. 

“Con bé khốn kiếp, mày còn dám ra đây? Thế nào? Mày tưởng tao đang lừa các người à?”, bà Văn Nhân hừ lạnh, nói. 

“Tôi muốn xem báo cáo thương tích của Văn Nhân Chiếu Giang”, Tần Ngưng nói. 

“Mày là cái thá gì? Dựa vào đâu tao phải cho mày xem?”, bà Văn Nhân tức giận nói. 

“Bà đến đây hỏi tội chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không có quyền xem cả báo cáo sao?”. 

“Sai là các người sai! Các người còn dám nhắc này nhắc nọ? Các người phản rồi hay sao?”, bà Văn Nhân tức đến mức ngực phập phồng, mặt đỏ bừng. 

Tần Ngưng không nói. 

Tần Bách Tùng trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói: “Bà Văn Nhân, vậy theo bà nói, bà định xử lý chuyện này thế nào?”. 

“Đơn giản, về làm con dâu của tôi, hầu hạ con trai tôi thì coi như khong có chuyện gì nữa”, bà Văn Nhân khẽ cười, nói. 

Quả nhiên. 

Tần Bách Tùng và Tần Ngưng đều sầm mặt. 

Rốt cuộc người của nhà Văn Nhân vẫn đưa ra yêu cầu này. 

Bọn họ đã đoán có lẽ mọi chuyện là một cái bẫy, Văn Nhân Chiếu Giang muốn ép buộc Tần Ngưng ra tay. 

Bây giờ Tần Ngưng rơi vào bẫy, quyền chủ động đã nằm trong tay thế gia Văn Nhân. 

“Bà Văn Nhân, vậy e là không thích hợp cho lắm”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói. 

“Các người không đồng ý?”. 

“Tôi chết cũng không gả cho Văn Nhân Chiếu Giang! Bà Văn Nhân, bà khuyên con trai bà từ bỏ đi!”, Tần Ngưng nghiêm túc nói. 

Gương mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy kiên định. 

“Ha ha, được! Được lắm! Rất tốt! Con nhỏ tính tình cứng lắm, bướng lắm! Giống tao! Đáng tiếc chuyện này vẫn không do mày quyết định!”, bà Văn Nhân cười nhạt liên tục, trong mắt đầy vẻ sâu xa. 

Tần Bách Tùng căng thẳng, cảm thấy sự việc càng không ổn. 

“Bà Văn Nhân, nếu không có chuyện gì khác thì mời bà rời khỏi đây đi!”, ông ta vội vàng ra lệnh đuổi khách. 

“Sao? Đuổi chúng tôi đi gấp vậy? Nếu tôi đi rồi, nhà họ Tần các người sẽ gặp họa đấy!”, bà Văn Nhân cười nói. 

Hai ông cháu đều trở nên căng thẳng. 

“Bà có ý gì?”, Tần Ngưng cắn răng hỏi. 

“Ha, thế mà cũng không hiểu à? Chuyện con trai cưng nhà chúng tôi bị thương đã truyền ra rồi. Nhà Văn Nhân chúng tôi rất tức giận, bố nó nói nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai. Nếu không phải tôi ở cạnh khuyên can, nhà họ Tần các người đã gặp họa lâu rồi!”. 

Bà ta vừa nói xong, Tần Bách Tùng đã sầm mặt. 

Nhà họ Tần so với thế gia Văn Nhân không phải chỉ thua kém một chút, nếu thế gia Văn Nhân làm khó, nhà họ Tần quả thật sẽ không chống đỡ nổi. 

Nhưng nếu nhà họ Tần liều chết chống cự, dù có bị thương nặng nề, thế gia Văn Nhân cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu. 

“Đương nhiên, thật ra bên thế gia Văn Nhân chúng tôi còn ổn, không đến mức vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng sẽ không xuống tay với nhà họ Tần. Tần Bách Tùng, ông đừng quá căng thẳng”, bà Văn Nhân lại lên tiếng. 

Nhưng lời này vào tai Tần Bách Tùng tuyệt đối không phải lời tốt đẹp gì. 

“Bên thế gia Văn Nhân? Còn có bên nào nữa?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi. 

“Bên thầy của nó”. 

“Thầy của Văn Nhân Chiếu Giang?”. 

Tần Bách Tùng sững sờ. 

Nói đến, thầy của Văn Nhân Chiếu Giang ở Nam Phái luôn là một bí ẩn, không ai biết thầy anh ta là ai. Có người nói là Vũ Văn Mặc, nhưng Vũ Văn Mặc tự nhận chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thực tế ông ta không phụ trách dạy dỗ Văn Nhân Chiếu Giang. Ông ta tự nhận y thuật của mình không thể dạy được Văn Nhân Chiếu Giang. 

Chuyện này đã làm nhiều người kinh ngạc. 

Có người truy hỏi tới cùng, muốn biết rốt cuộc thầy dạy của Văn Nhân Chiếu Giang là ai. 

Nhưng Nam Phái rộng lớn là vậy mà không ai dám nói. 

“Thầy của Chiếu Giang nghe được chuyện của Chiếu Giang thì vô cùng tức giận, nói rằng dù có thế nào cũng phải đi đòi lại công bằng cho chúng tôi. Chiếu Giang con trai tôi tư chất thông minh, là kỳ tài Đông y vạn người có một. Thầy nó yêu thương nó còn không kịp, từ lâu đã truyền hết kiến thức cho nó, lần này lại xảy ra chuyện, thầy nó ngồi không yên. Nếu không phải chúng tôi ngăn cản, e rằng bây giờ đứng ở đây không phải là tôi mà là ông ấy. Nếu ông ấy đến đây, Tần Bách Tùng, nhà họ Tần nho nhỏ của ông e rằng đã hủy từ lâu rồi”, bà Văn Nhân cười nhạt nói. 

“Thầy của Chiếu Giang… là ai?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi. 

“Người này ông cũng biết, ông ấy là phó viện trưởng của Nam Phái, ông Long Thủ!”, bà Văn Nhân bình tĩnh nói. 

Bà ta vừa dứt lời, Tần Bách Tùng lập tức như bị sét đánh. 

“Cái… Cái gì? Long Thủ? Phó viện trưởng Long?”, cơ thể Tần Bách Tùng lảo đảo, gần như sắp đứng không vững. 

Tần Ngưng ở phía sau nghe vậy, trong đầu cũng vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng… 

“Ông Long Thủ cố ý bảo chúng tôi qua đây. Tần Bách Tùng, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, vậy thì nhà họ Tần ông phải đối mặt không chỉ là thế gia Văn Nhân chúng tôi, mà còn có sự phẫn nộ của ông Long Thủ. Ông xác định muốn đối đầu với chúng tôi sao?”, bà Văn Nhân mỉm cười nói. 

Có Phó viện trưởng Long chống lưng, bà ta tin rằng Tần Bách Tùng chắc chắn sẽ thỏa hiệp. 

Chuyện đến nước này, có kiên cường thêm nữa sẽ chỉ chôn vùi cả một gia tộc. 

Nhưng điều khiến bà ta không ngờ đến là tính tình của Tần Bách Tùng còn kiên định hơn cả lời đồn. 

“Thế nên ý của bà là… muốn tôi hi sinh cháu gái tôi đổi lấy sự yên ổn của nhà họ Tần?”, Tần Bách Tùng hoàn hồn lại, nghiến răng nói. 

“Ông có ý gì?”, nụ cười của bà Văn Nhân dần nhạt đi. 

“Tôi từ chối”, Tần Bách Tùng nói. 

“Ông điên rồi?”, bà Văn Nhân ngạc nhiên. 

Tần Ngưng cũng không tin nổi nhìn ông nội mình. 

“Ông nội, nếu Phó viện trưởng Long can thiệp, nhà họ Tần chúng ta… không thể vì cháu…”, Tần Ngưng đau khổ thốt lên, nhưng lại không nói nên lời nữa. 

“Ngưng à, chẳng lẽ cháu muốn gả cho tên Văn Nhân Chiếu Giang đó?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi. 

Tần Ngưng đau khổ lắc đầu. 

“Vậy thì được rồi, cháu yên tâm, ông nội sẽ không luồn cúi trước đám người này. Tần Bách Tùng này cho dù có liều cái mạng già cũng sẽ không đẩy cháu ra!”, Tần Bách Tùng kích động nói, bộ dạng rất tức giận như muốn liều chết với đám người này. 

“Được! Được! Được! Tần Bách Tùng, đây là ông nói đấy nhé, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi!”. 

Nói xong, bà Văn Nhân phất tay, quay đầu rời đi. 

“Một đám khốn nạn! Ông già này còn sợ các người hay sao? Cùng lắm tôi không ở Nam Phái này nữa!”, Tần Bách Tùng tức giận nói. 

Tần Ngưng ngồi ở ghế đá trong sân, gặm nhấm nỗi đau một mình. 

Chuyện đã phát triển đến mức không thể khống chế được nữa…
— QUẢNG CÁO —