Chương 3372
“Ai dám cả gan làm đồ đệ tôi bị thương?”.
Nghe được lời này, tất cả mọi người ở đây đều nhìn quanh.
Người đàn ông không khỏi nhíu mày, tìm người lên tiếng.
Chốc lát sau, hắn hoàn hồn, tầm nhìn dừng trên một bóng người không biết xuất hiện ở trước mặt Lâm Chính từ lúc nào.
“Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ?”.
Người của Hồng Nhan Cốc kêu lên.
“Ồ? Còn có người nhận ra tôi sao? Xem ra đám chó mèo các người cũng có chút kiến thức đây”, Phong Thanh Vũ chắp tay sau lưng, khinh miệt nhìn đám người đó.
“Hóa ra là Đạo Hoàng tiền bối, chúng tôi thất lễ rồi, mong Đạo Hoàng tiền bối thứ lỗi”, người đàn ông bình tĩnh nói. Mặc dù hắn nói chuyện nghe rất lịch thiệp, nhưng hành vi cử chỉ lại không hề cung kính.
“Các người đã biết tôi là Đạo Hoàng còn dám kiêu căng ở đây? Mau cút khỏi đây ngay, trong vòng mười nhịp thở, nếu còn để tôi nhìn thấy các người, tôi sẽ lấy đầu tất cả các người!”, Phong Thanh Vũ quát lên, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đám người kia đều trở nên căng thẳng.
“Đạo Hoàng tiền bối, lời không thể nói một cách quyết tuyệt như vậy. Chúng tôi đến đây cũng là phụng lệnh của sư môn, nếu ông đuổi chúng tôi đi như vậy, chúng tôi cũng không sống nổi!”.
“Sư môn? Các người từ đâu đến?”.
“Hồng Nhan Cốc”, người đàn ông kia lạnh lùng đáp.
“Hồng Nhan Cốc?”.
Đạo Hoàng sững sờ, sau đó quan sát người đàn ông đó một lượt, cười nhạo: “Rốt cuộc cũng chỉ là tà môn ngoại đạo! Cũng chỉ có nơi như Hồng Nhan Cốc mới có thể tạo ra kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ!”.
“Nam không ra nam nữ không ra nữ?”.
Lâm Chính sửng sốt, bỗng ý thức được điều gì, vội vàng quan sát kỹ người đàn ông kia một lượt.
Lúc này mới phát hiện “người đàn ông” không có yết hầu, hơn nữa vai cũng không rộng lắm, mười ngón tay đầy mùi thuốc.
“Cô là nữ?”, Lâm Chính hỏi.
“Hồng Nhan Cốc không có nam, nói đúng hơn đây là một dược nhân”, Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Người này chắc là sử dụng bí pháp đặc biệt của Hồng Nhan Cốc luyện công, dẫn đến đặc trưng nữ tính của mình thoái hóa, dáng vẻ dần trở nên giống nam giới. Tuy công lực tăng vọt, nhưng lại thành dáng vẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ!”.
“Chẳng trách mới đầu gặp người này, tôi lại cảm nhận được khí tức cực kỳ quái lạ!”, Lâm Chính nhíu mày: “Công pháp làm thay đổi đặc trưng cơ thể của mình như vậy, dù luyện thành cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể mình. Từ xưa đến nay âm dương không thể nghịch chuyển, một khi nghịch chuyển chắc chắn sẽ để lại di chứng rất lớn. Tôi thấy cô sống nhiều lắm không quá mười năm”.
Anh nói xong, “người đàn ông” đó biến sắc, hừ một tiếng: “Không cần cậu lo! Thần y Lâm, cậu có giao người không? Nếu không thì dù có Đạo Hoàng ở đây, chúng tôi cũng không sợ!”.
“Thế sao?”, Phong Thanh Vũ cười nhạt thành tiếng: “Vậy thì tôi phải lĩnh giáo thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc các người rồi! Tới đi! Cùng lên hết đi!”.
“Phong Thanh Vũ! Ông sẽ phải hối hận!”.
“Người đàn ông” khẽ cười, đột nhiên bước chân tới trước.
Những người khác cũng đồng loạt ra tay.