Chương 3377
Ông ta nghiến răng, gầm lên: “Hồng Nhan Cốc đúng là loại táng tận lượng tâm! Mặc dù sư phụ giết người nhiều vô kể nhưng cũng đều để người ta ra đi rất nhanh gọn. Bọn họ làm thế này thì đúng là làm trái với đạo lý”.
“Tôi luôn cảm thấy thôn Dược Vương dùng người sống luyện thuốc đã bỉ ổi rồi, thật không ngờ trong những phần tăm tối của thế giới lại còn có những thứ đáng sợ hơn tôi tưởng tượng quá nhiều”.
Lâm Chính đứng dậy, đi tới bên cạnh Mã Hải và châm cứu điều trị cho ông ta. Mã Hải đang hôn mê dần hồi phục ý thức. Ông ta mở mắt.
“Chủ tịch…”, ông ta nói bằng giọng yếu ớt.
“Mã Hải, ông phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính tỏ vẻ xin lỗi. Từ sau khi đi theo Lâm Chính, Mã Hải thường bị thương rất nhiều, thế nhưng ông ta chưa bao giờ phàn nàn.
“Chủ tịch đừng nói vậy, không có cậu thì cũng không có tôi ngày hôm nay. Tôi tình nguyện vào sinh ra tử với cậu”, Mã Hải mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì, chỉ cõng ông ta lên xe và chui vào tay lái.
“Đệ tử, con đi đâu?”
“Tới học viện Huyền Y Phái, tôi phải chữa trị cho Mã Hải…Vết thương của ông cũng không nhẹ, cùng đi đi”.
“Ok la!”
Tại nhà họ Lâm ở Yên Kinh…
“Cái gì? Người của Hồng Nhan Cốc đều chết ở Giang Thành sao?”, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân bước tới, nhìn chăm chăm người đang báo tin.
“Vâng, mặc dù người của Dương Hoa đã âm thầm xử lý các thi thể nhưng vẫn bị chúng tôi phát hiện ra”.
“Ha ha ha! Được! Tốt lắm! Rất tốt!”
Lâm Côn Luân bật cười, vỗ tay liên tục, trông ông ta có vẻ vui lắm: “Như vậy thì chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ không tha cho thần y Lâm. Có lẽ lúc này họ đang điều động một lượng lớn tới Giang Thành rồi. Tôi muốn xem xem thần y Lâm thanh cao sẽ chống lại nguồn sức mạnh này như thế nào”.
“Các chủ tính toán như thần ạ”.
“Như vậy thì Hồng Nhan Cốc có thể giúp họ Lâm tiêu diệt một mối họa hại rồi”.
Người nhà họ Lâm đều tỏ ra vui mừng. Lâm Ngạo thì cảm thấy lo lắng.
“Sao bố lại vui như vậy ạ?”, lúc này một người thanh niên bước tới.
“Ồ! Lâm Thích à! Sao con lại tới đây?”, Lâm Côn Luân ngưng cười, lên tiếng hỏi.
“Vừa rồi phía bên đó gửi tin về, nói rằng phát hiện ra một tung tích lạ”, Lâm Thích lên tiếng.
“Phía bên đó?”, Lâm Côn Luân trầm mặt: “Ý của con là….Lâm Anh Hùng…”
“Vâng”, Lâm Thích gật đầu.
“Sao vậy? Ai đã để lộ tin thế?”, Lâm Côn Luân tức giận quát.
“Lập tức điều tra, xem ai dám dòm ngó thiên kiêu của nhà họ Lâm? Sau đó lập tức chuyển địa điểm. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Lâm Anh Hùng, đồng thời khóa chặt mọi thông tin liên quan tới người này. Đây là vương bài của nhà họ Lâm, nếu để xảy ra sơ suất gì thì chúng ta sẽ không biết giải thích thế nào với gia chủ đâu”.
“Vâng thưa bố”, Lâm Thích vội vàng cúi người và chạy đi.
Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Ngạo rung lên. Ông ta tái mặt, tìm lý do rời đi. Lâm Ngạo lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.
“Chủ tịch”, ông ta thận trọng chào hỏi.