Chương 3393
“Kỳ Lân?”.
Cô gái quan sát kĩ Lâm Chính.
“Chào cô”, Lâm Chính tháo kính ra, chìa tay với cô gái.
Khoảnh khắc anh bỏ kính ra, cô gái liền ngây người.
Cô ta trợn trừng hai mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin và si mê.
Đương nhiên lúc này Lâm Chính không sử dụng khuôn mặt trước đó, anh đã lợi dụng châm bạc để thay đổi diện mạo.
Nhưng dáng vẻ lúc này của anh đẹp trai hơn, tà mị hơn, kinh động lòng người hơn.
Nếu anh là con gái thì e là mức độ đẹp trai hiện giờ của anh phải gần đến cấp độ hồng nhan họa thủy.
Đây là Lâm Chính cố ý.
Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng toàn con gái, có nhan sắc thì làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
“Sư tỷ, sư tỷ!”.
Lâm Nhược Nam gọi mấy tiếng, cô gái vẫn chưa hoàn hồn.
Đúng lúc này, két…
Chiếc xe đang đi bỗng phanh gấp, mới khiến cô gái tỉnh táo lại.
“Có chuyện gì vậy?”.
Cô gái tức giận quát nữ tài xế ở ghế lái.
“Em xin lỗi, sư tỷ, em có chút thất thần, em xin lỗi…”, nữ tài xế vội xin lỗi, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía khuôn mặt Lâm Chính trong gương chiếu hậu.
Hiển nhiên cô ta thất thần cũng là có nguyên nhân.
Cô gái trừng mắt nhìn cô ta, sau đó hít sâu hai hơi, bắt tay với Lâm Chính, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Thảo nào Lâm sư muội yêu cầu đưa anh vào cốc cùng, bây giờ xem ra, anh quả nhiên không đơn giản”.
“Cô quá khen rồi”.
“Nghe đây, nếu anh vào cốc thì phải đeo kính cho tôi, không được tháo ra, rõ chưa?”, cô gái lạnh lùng nói.
Cô ta không muốn các đồng môn của Hồng Nhan Cốc bị tên yêu nghiệt này làm cho điên đảo.
“Cô yên tâm”.
“Sư tỷ, đến rồi”.
Đúng lúc này, tốc độ chiếc xe chậm hẳn lại, nữ tài xế ngoảnh sang nói.
Trong lòng Lâm Chính và Lâm Nhược Nam thầm kinh ngạc, nhìn về phía trước, mới phát hiện xe dừng trước một vùng đồng bằng…
“Nơi này chính là Hồng Nhan Cốc sao? Sao không nhìn thấy hẻm núi đâu?”, Lâm Nhược Nam tò mò hỏi.
“Đây đã là địa giới của Hồng Nhan Cốc, bắt đầu từ đây, bất cứ người nào đặt chân vào địa giới của Hồng Nhan Cốc, dù chỉ là một con kiến hay một con ruồi, thì cũng bị người của Hồng Nhan Cốc giám sát”.
Cô gái nói rồi xuống xe, lấy một lệnh bài trong túi áo ra, đưa lên đỉnh đầu lắc qua lắc lại.
Lát sau, một giọng nữ bình thản vang lên.
“Thông qua!”.
“Cảm ơn các sư tỷ”.
Cô gái cách không ôm quyền, rồi lại chui vào trong xe.
Chiếc xe khởi động.