Chương 3402
“Không được”.
“Sư tỷ, chúng ta tuyệt đối không được đồng ý”.
Lần này không phải Triệu Nguyệt phản đối mà đến ngay cả những đệ tử khác cũng phản đối. Bọn họ có thể trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc vì đều tham gia vào quá trình tẩy lễ ở hồ thánh. Ký ức cũng bị thanh tẩy thế nên luôn tỏ ra đối kháng với đàn ông.
Có thể để Kỳ Lân đứng ở đây là họ đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nếu còn để anh ở lại nữa thì sao bọn họ có thể đồng ý được.
Hoa Huyền cảm thấy đau đầu. Lúc này đành phải gọi trưởng lão đến thôi. Kỳ Lân bỗng nhiên tháo kính mắt ra, nghiêm túc nói với Triệu Nguyệt: “Cô Triệu Nguyệt, tại sao tình hình của Nhược Nam lại khác mọi người thế?”
Triệu Nguyệt định nói gì đó nhưng bỗng khựng người khi thấy Kỳ Lân. Những cô gái khác cũng giật mình nhìn anh chăm chăm.
Anh bước tới, đứng trước mặt Triệu Nguyệt, tỏ vẻ trách móc: “Cô Triệu, cô có nghe tôi nói gì không? Tại sao Nhược Nam lại như vậy?”
“Hả? Điều này…”, Triệu Nguyệt bừng tỉnh, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô ta không thể nào phát tiết được nữa, mà ngược lại trở nên lắp bắp: “Cô ấy không sao…có lẽ là do căng thẳng quá thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là được”.
Hoa Huyền thấy vậy thì cũng ngạc nhiên. Cô ta cũng đã nhìn thấy dung nhan của Kỳ Lân. Thế nhưng cô ta vẫn tỏ ra điềm nhiên dù tim cũng đập nhanh nhưng không tới mức phản ứng dữ dội như Triệu Nguyệt.
“Nghỉ ngơi sao? Vậy thì lập tức sắp xếp Nhược Nam nghỉ cho tôi. Ngoài ra tôi cần phải ở bên cạnh cô ấy 24/24”, Kỳ Lân nói.
“Điều này…tôi phải nói với bên trên đã”, Triệu Nguyệt mềm giọng.
“Còn phải nói với bên trên sao? Lúc vào đây không phải là đã nói tôi sẽ ở lại rồi à?”
“Vậy…vậy sao? Vậy được…anh ở lại đi. Người đâu, mau sắp xếp phòng cho sư muội Nhược Nam và Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt vội vàng nói.
“Vâng…sư tỷ”, người đệ tử bên cạnh vội vàng bước lên.
Thế nhưng một người đệ tử khác cũng chạy tới: “Triệu sư tỷ, để tôi đưa Nhược Nam và Kỳ Lân đi cho”.
“Không được, để tôi”.
“Các vị sư tỷ đều mệt rồi. Để tôi. Lâm sư muội và anh Kỳ Lân, xin mời”.
“Để tôi”, các các cô gái nhao cả lên, tranh nhau đòi dẫn Lâm Nhược Nam và Lâm Chính đi.
“Tránh ra hết choi tôi”, Triệu Nguyệt tức giận gầm lên. Các cô gái khác giật bắn người, vội vàng lùi lại.
“Còn ra thể thống gì nữa chứ”, Triệu Nguyệt trừng mắt, nói với Kỳ Lân: “Các người đi theo tôi!”
Nói xong, cô ta bèn đi trước. Lâm Chính dìu Lâm Nhược Nam đi. Hoa Huyền cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nghi ngờ và lo lắng. Không biết tại sao mà cô ta cảm thấy Kỳ Lân có gì đó sai sai…
Triệu Nguyệt dẫn Lâm Chính và Lâm Nhược Nam tới một đình viện hẻo lánh. Chỗ này nằm ở giữa khu vực Hồng Nhan Cốc.
Trên đường đi, có rất nhiều đệ tử nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò. Lâm Chính lại đeo kính vào. Mặc dù chiếc kính che đi nhiều nhưng Triệu Nguyệt đã không thể nào quên đi được khuôn mặt đó.
“Hai người ở đây đi. Lát nữa tôi sẽ cho người mang y phục của Lâm sư muội tới và đưa cô ấy đi học. Anh Kỳ Lân ở lại đây, không được đi đâu hết, biết chưa?”, Triệu Nguyệt hắng giọng, không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà chỉ nhìn Lâm Nhược Nam.
“Không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu. Triệu Nguyệt lập tức rời đi.