Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3415



Chương 3415

Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó.

“Thế nào? Anh quyết định xong chưa? Anh mau đi đi”, Triệu Nguyệt lại khuyên.

“Cảm ơn cô, cô Triệu, nhưng tôi vẫn câu nói đó, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”.

“Anh… Đúng là đồ đầu gỗ!”, Triệu Nguyệt sốt ruột sắp trào nước mắt.

Cô ta cắn răng giậm chân, đột nhiên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, bịt mũi Lâm Chính.

Thuốc mê?

Lâm Chính sững người, lập tức đẩy Triệu Nguyệt ra, liên tục lùi lại, che mũi.

“Cô Triệu, cô muốn đánh thuốc mê tôi?”.

“Nếu anh không đi, tôi chỉ đành bắt buộc ném anh ra ngoài!”, Triệu Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói.

“Nếu cô làm như vậy, khi tôi tỉnh lại cũng sẽ quay về đây”, Lâm Chính nói.

“Anh…”.

Triệu Nguyệt tức đến mức không còn lời nào để nói, lại giậm chân, chạy thẳng ra ngoài.

Quả nhiên, đến buổi trưa, một nhóm người vào sân nhà, truyền nhiệm vụ cho Lâm Nhược Nam.

Cấm địa hung hiểm, với thực lực của Lâm Nhược Nam, nếu vào trong đó thì hoàn toàn là tự đưa đầu vào chỗ chết. Hồng Nhan Cốc đang ép Lâm Chính đứng ra thay mặt Lâm Nhược Nam.

Lâm Nhược Nam vốn định miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng lại bị Lâm Chính ngăn cản.

Anh sảng khoái đồng ý thay Lâm Nhược Nam chấp hành nhiệm vụ, đệ tử Hồng Nhân Cốc mới hài lòng rời đi.

“Lâm sư huynh, làm vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Lâm Nhược Nam lo lắng không thôi.

“Sao? Cô không tin vào Chủ tịch Lâm, hay là không tin thần y Lâm?”, Lâm Chính hỏi ngược lại cô ta.

Lâm Nhược Nam khẽ rùng mình, cười khổ.

Mọi thứ đúng là giống như đang nằm mơ.

E rằng một tháng trước, dù có thế nào cô ta cũng không ngờ được mình lại trở thành sư muội của Chủ tịch Lâm…

Buổi tối, mấy đệ tử Hồng Nhan Cốc đi vào sân nhà đón Lâm Chính đi.

Để tránh cao thủ trong cấm địa, hành động hái thuốc đều được thực hiện vào buổi tối.

“Đây là người tên Kỳ Lân đó sao?”.

“Hừ, nhìn rất giống kẻ bội bạc!”.

“Nhất định không phải kẻ tốt lành gì!”.

Vài giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn thấy mấy đệ tử Hồng Nhan Cốc đang thảo luận về mình.

Anh không lên tiếng.

“Kỳ Lân! Đợi lát nữa vào cấm địa hái thuốc, anh phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, rõ chưa? Nếu anh dám không nghe, chúng tôi sẽ không làm gì anh, nhưng chúng tôi sẽ nghiêm phạt Lâm Nhược Nam theo quy tắc trong cốc. Anh không hi vọng chủ của mình xảy ra chuyện chứ?”. Lúc này, một cô gái khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi tới, nói với Lâm Chính bằng giọng điệu kiêu căng.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

Bọn họ đi về phía trước, Lâm Chính lặng lẽ theo sau.

Đi một hồi, bọn họ đột nhiên dừng lại, một giọng nói vang lên ở phía trước.