Câu nói này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Xung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ.
Mọi người đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai như thiên thần bước vào.
Anh ta mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, rất có tính công kích.
Nhưng khí thế và khí chất này, cộng thêm nhan sắc hơn người, lập tức chinh phục được trái tim của rất nhiều thiếu nữ đang có mặt ở đây, ngay cả Liễu Như Thi xinh đẹp như tiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái.
Bốn giám khảo đều sửng sốt.
"Cậu là ai?".
Vũ Văn Mặc quát.
Nhưng người kia không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Hồng Gia Lạc, nói: "Hồng Gia Lạc, cậu có đồng ý không?".
Hồng Gia Lạc bị những lời nói của người này làm cho kinh ngạc, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn chưa thể trả lời được.
Đùa sao?
Người này là ai vậy?
Dựa vào đâu mà anh ta lại nói những lời như vậy? Đây là Nam Phái đấy!
Anh ta chỉ nghi ngờ sự công bằng của Nam Phái, còn người này lại nghi ngờ luôn y thuật của Nam Phái. Anh ta bị điên rồi sao?
Hồng Gia Lạc thầm nuốt nước bọt, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
Còn các thành viên của Nam Phái thì đã đùng đùng nổi giận.
"Cậu là ai?".
"Người đâu, đuổi tên gây rối này ra ngoài cho tôi!".
"Đuổi cậu ta đi!".
Tiếng hô hoán vang lên.
Các thành viên Nam Phái đều xông tới.
Nhưng đúng lúc bọn họ lại gần, người kia bỗng vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Một chùm ánh sáng như sao băng bay vèo ra khỏi tay người kia, sau đó đâm vào người mỗi thành viên Nam Phái một cách chuẩn xác.
Trong chớp mắt, tất cả bọn họ đều bất động.
"Ngân Châm Phong Huyệt?".
Liễu Như Thi kinh ngạc đứng bật dậy.
"Cái gì? Ngân Châm Phong Huyệt?".
"Vậy thì phải châm cứu cực giỏi mới có thể làm được!".
"Hơn nữa trong nháy mắt phóng ra được nhiều châm như vậy… Người này là ai?".
Hàng ghế khán giả và thí sinh vang lên tiếng kêu kinh ngạc rải rác, đó đều là âm thanh phát ra từ các bác sĩ Đông y đã nhiều tuổi. Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên từng nghe nói đến thủ pháp cao minh này.
Chiêu này cũng khiến bốn giám khảo ý thức được sự phi phàm của người mới đến.
Hồng Gia Lạc lại càng kinh ngạc vô cùng, anh ta cẩn thận nhìn người kia, run rẩy hỏi: “Xin hỏi, y thuật của anh rất giỏi sao?”.
“Ít nhất là giỏi hơn đám mua danh trục lợi này!”, người kia mặt không cảm xúc đáp.
“Vậy… vậy anh có thể dạy tôi chiêu vừa rồi không?”, Hồng Gia Lạc lại hỏi.
“Được”.
“Vậy được! Tôi đồng ý làm học sinh của anh!”.
Hồng Gia Lạc vô cùng căng thẳng, không biết nên làm gì, liền vội vàng cúi người.
Mục đích anh ta gia nhập Nam Phái là để học y thuật, đương nhiên không quan tâm đến thân phận.
“Tốt lắm!”.
Người kia gật đầu, không nhìn Hồng Gia Lạc nữa mà nhìn về phía bốn giám khảo kia.
“Này chàng trai, cậu là ai vậy? Tại sao lại đến Nam Phái tôi gây rối?”, Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
Nếu người này đã có thủ đoạn như vậy, thì hẳn là có chút lai lịch, nên Vũ Văn Mặc cũng không dám làm căng.
“Tôi không đến để gây rối”, người kia điềm nhiên nói.
“Vậy cậu đến để làm gì?”, Kim Đỉnh ở bên cạnh trầm giọng hỏi.
“Thách đấu!”.
Người kia mặt không cảm xúc thốt ra hai chữ.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều như ngừng thở.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ thách đấu tất cả mọi người ở Nam Phái các ông, bất kể là y thuật hay châm thuật… Tốt nhất các ông hãy mời Long Thủ đến đi”, người kia lại nói.
Nhiều người da đầu không khỏi tê dại.
Từ khán giả đến giám khảo, tất cả đều trợn tròn mắt.
Ai có thể ngờ được lại có người chạy đến thách thức y thuật của Nam Phái trong đại hội Y Vương chứ?
Đầu óc người này có vấn đề sao?
Anh ta không biết đây là nơi nào sao? Anh ta không biết anh ta đang đối mặt với điều gì sao?
Bích Nhàn cau mày.
“Chắc không phải người này là người của Bắc Phái đấy chứ?”.
“Nhưng tôi chưa từng thấy người này ở Bắc Phái!”, Lý Tử Vân nói.
“Bây giờ phải làm sao đây?”, Kim Đỉnh dè dặt hỏi.
“Hừ, còn có thể thế nào chứ? Cậu ta muốn đấu y thuật thì đấu với cậu ta thôi. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, không thể đánh mất thể diện được. Phái người đi thông báo với Viện trưởng, tiện thể điều tra thân phận của người này. Bất kể cậu ta là ai, nếu cậu ta đã muốn đánh vào mặt Nam Phái chúng ta thì không thể để cậu ta được yên thân”, Bích Nhàn tức giận nói.
“Được”, Kim Đỉnh gật đầu, rồi quay sang nói với thành viên Nam Phái ở bên cạnh.
Một thành viên Nam Phái lập tức chạy đi.
“Do việc khảo hạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đại hội Y Vương tạm thời dừng lại!”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
Mọi người lại xôn xao bàn tán không ngớt.
Người này đã chạy đến tận đây rồi, nếu Nam Phái từ chối thì sẽ bị chê cười. Điều Nam Phái quan tâm nhất chính là danh dự, thế nên bọn họ không thể từ chối yêu cầu đấu y thuật của người này.
“Xin mời tất cả những người không liên quan tạm thời rời khỏi đây”, Lý Tử Vân kêu lên.
Mọi người đứng dậy, đang định rời khỏi hội trường.
“Khoan đã!”.
Đúng lúc này, người kia lại lên tiếng.
Ai nấy đều dừng lại.
Bốn người Vũ Văn Mặc nhìn về phía người kia.
Chỉ nghe thấy anh ta bình thản nói: “Tất cả mọi người hãy ở lại đi, hôm nay tôi đến đây là muốn công khai đánh bại y thuật của Nam Phái, thế nên mọi người hãy ở lại để làm chứng!”.
“Cậu nói gì cơ?”, ánh mắt Bích Nhàn trở nên dữ tợn.
“Lẽ nào các người không dám sao?”, người kia hỏi vặn lại.
“Sao có thể chứ? Ở lại thì ở lại!”, Bích Nhàn tức tối đáp.
Những người ở hàng ghế khán giả vô cùng kích động.
Nếu bọn họ có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi y thuật cấp độ này, đối với bất cứ ai cũng là cơ hội vô cùng quý giá.
“Xem ra chuyến đi đến Nam Phái lần này có thu hoạch bất ngờ rồi!”, Liễu Như Thi mỉm cười nói.
“Đúng vậy, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một người như vậy, nhưng hình như cậu ta không hiểu rõ lắm về Nam Phái thì phải? Nam Phái không phải hạng mà cậu ta có thể thách đấu, cứ xem cậu ta có đối phó được mấy người Nam Phái không đi!”, Nam Hành ở bên cạnh nói.
Mọi người lại lần lượt ngồi xuống.
Không khí trong hội trường còn sôi sục hơn lúc trước.
Mấy người Vũ Văn Mặc nổi giận đùng đùng, đám thành viên Nam Phái cũng nghiến răng nghiến lợi.
Trước giờ chưa từng có ai dám thách đấu Nam Phái!
“Cậu nói đi, cậu muốn thi thế nào? Thi cái gì? Chúng tôi nghe cậu hết!”, Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
“Nếu đã là đấu y thuật, thì đương nhiên là thi về chữa bệnh, có 100 bệnh nhân ngồi ở ghế bệnh nhân, chúng ta chia đôi mỗi bên 50 người, ai có thể chữa cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất thì coi như thắng”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Cũng đơn giản đấy!”.
Kim Đỉnh phì cười.
“Nói trước đi, nếu cậu thua thì phải làm sao?”, Lý Tử Vân nói.
“Các ông nói đi”.
“Cậu phải quỳ trước cổng Nam Phái chúng tôi 10 ngày! Sau đó quét dọn ở Nam Phái một năm, không quá đáng đấy chứ?”, Lý Tử Vân nói.
Ba người còn lại cũng gật đầu, điều kiện này không được coi là quá đáng. Nếu đưa ra yêu cầu quá đáng, người ta lại tưởng là Nam Phái ỷ thế hiếp người. Điều kiện này đủ để giữ thể diện cho Nam Phái, cũng cho thấy uy nghiêm của Nam Phái.
Nhưng người kia lại lắc đầu.
“Thế thì chán lắm, các ông cược lớn chút đi!”.
Người kia vừa dứt lời, trái tim mấy người bọn họ đều lập tức trầm xuống.
“Cược lớn hơn? Ý cậu là sao?”.
“Nếu ai trong số các ông bị thua, thì tôi sẽ phế y thuật của người đó. Tôi sẽ dùng châm bạc của tôi đảo loạn gân mạch bàn tay của các ông, khiến bàn tay của các ông giống như bị bệnh Parkinson, không thể châm cứu, không thể bốc thuốc, cả đời này không thể hành nghề y được nữa, thế nào?”, người kia bình thản nói.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều há hốc miệng.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”, Vũ Văn Mặc lập tức hỏi.