Chương 3436
“Đi!”.
Lâm Chính đẩy bọn họ một cái, trở tay đánh về phía người rừng một chưởng.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau.
Rắc!
Tiếng động giống như xương gãy vang lên từ cánh tay Lâm Chính.
Người rừng tạm thời được chặn lại.
Nhưng một giây sau, nắm đấm của người rừng lại đánh tới.
Lâm Chính đầy vẻ dữ tợn, không ngăn chặn mà lại trở tay chụp lấy vai người rừng, sau đó dùng đầu mình đập vào đầu người rừng.
Ầm!
Lâm Chính bị đánh vào bụng, miệng nôn ra máu, nhưng anh không dừng lại.
Rầm!
Người rừng hứng chịu một đòn ở đầu, bị đánh ngã ra đất.
Nhưng lần này ông ta không thể nhanh chóng bò dậy.
Hình như Lâm Chính đã không chống đỡ được nữa, toàn thân không còn sức lực, ngã xuống.
“Kỳ Lân!”.
Các cô gái Ngưng Hương, Hồng Du vội vàng dìu anh, nhân lúc người rừng còn chưa đứng dậy mà nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chốc lát sau, người rừng đã đứng dậy lần nữa.
Ông ta liếc nhìn vai mình, nơi đó cắm ba cây châm bạc.
“Ngân Châm Phong Huyệt? Thật thú vị! Xem ra người trẻ tuổi này là một y võ rất khá…”, hai mắt người rừng lóe lên vẻ hung ác, không đuổi theo nữa mà quay người rời đi.
Phía trước là lối ra cấm địa, chỉ cần rời khỏi phạm vi cấm địa, người rừng sẽ không truy sát.
Mấy cô gái khiêng theo Lâm Chính liều mạng chạy. Ai nấy mệt đến mức thở hổn hển, toàn thân đầy bùn vô cùng nhếch nhác, nhưng không ai dừng lại.
Mãi cho đến một cây đại thụ ở bên cạnh cấm địa.
Phịch!
Đám người Hồng Du, Ngưng Hương đều ngã ra đất, mệt đến mức không đi nổi nữa
Lâm Chính cũng ngã ra đất, không động đậy, giống như đã chết.
Anh hé mắt, cố gắng thở, vết thương trên người vô cùng dữ tợn.
Ngưng Hương vội vã bò dậy, lấy thuốc mang theo bên mình từ trong túi ra, cho Lâm Chính uống vào.
“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh phải kiên trì, chúng tôi sẽ tìm người đến chữa trị cho anh ngay! Kiên trì nhé!”, Ngưng Hương sốt ruột nói.
“Mau, A Thanh! Mau đi ra ngoài gọi người đến đây, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!”, Hồng Du cắn nhẹ môi, nói với đệ tử bên cạnh.
“Sư tỷ, chuyện này”, nữ đệ tử tên A Thanh hơi do dự.
Sao Hồng Du có thể không biết A Thanh đang lo lắng điều gì, cô ta liếc A Thanh, quát lên: “Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới nhiệm vụ sư môn? Mau đi cho tôi!”.