Thấy người kia bước từng bước tới, sắc mặt Ninh Đồ tái mét.
“Anh muốn làm gì? Đứng lại cho tôi!”, Ninh Đồ hét lên.
Nhưng vô ích.
Người kia tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã lại gần Ninh Đồ, lòng bàn tay vuốt cánh tay của Ninh Đồ một cái.
“Á!”.
Ninh Đồ hít vào một hơi, cảm thấy cánh tay như bị thứ gì đó chích một cái, anh ta lùi lại mấy bước, trợn to mắt nhìn người kia: “Anh… anh đã làm gì tôi vậy?”.
“Tôi chỉ hoàn thành cam kết trước đó giữa chúng ta thôi”, người kia bình thản đáp.
Ninh Đồ lập tức sửng sốt, vốn định nói gì đó, nhưng hai cánh tay anh ta bỗng chốc bắt đầu trở nên run rẩy không theo quy luật nào.
“A…”
Ninh Đồ hét lên thất thanh, chạy lùi về sau, nhưng trượt chân ngã lăn ra đất.
Anh ta vội dùng tay định chống người đứng dậy, nhưng dù anh ta vung vẩy thế nào, thì hai tay cũng không nghe theo sai khiến, ngay cả động tác chống tay đứng dậy đơn giản cũng không làm được.
“Thầy ơi! Thầy ơi! Tay của em! Tay của em!”.
Ninh Đồ hét lên thảm thiết, chạy về phía đám người Vũ Văn Mặc.
“Yên lặng!”, Vũ Văn Mặc tức giận quát.
Ninh Đồ biến sắc, vội vàng im bặt, nhưng hai tay đang run rẩy của anh ta khiến tất cả mọi người xung quanh phải sợ hãi.
“Lẽ nào đúng như người kia từng nói, y thuật của Ninh Đồ đã bị phế rồi?”, có người hỏi.
“Không đâu!”, Bích Nhàn hừ lạnh, nói với Ninh Đồ: “Cho dù bị Parkinson thật thì chúng tôi cũng có thể chữa được, cậu phải nhớ đây là nơi nào! Đây là Nam Phái! Ở đây, không có bệnh gì là chúng tôi không chữa được! Cậu sợ cái gì chứ?”.
Ninh Đồ nghe thấy thế, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Đúng vậy, đây là Nam Phái cơ mà!
Dù tên này làm gì với mình thì cũng chẳng sao.
Lẽ nào còn có bệnh mà Nam Phái không chữa được sao?
"Vậy thầy mau xem giúp em với", Ninh Đồ kích động nói.
"Cậu lại đây", Kim Đỉnh bình thản nói.
Ninh Đồ vội vàng chạy tới.
Kim Đỉnh bắt mạch kiểm tra cho anh ta.
Bích Nhàn cười khẩy: "Phế đi y thuật của người Nam Phái chúng tôi? Cậu dùng thủ đoạn gì để phế nào? Cậu tưởng cậu biết chút thủ pháp Đông y cổ là có thể giễu võ dương oai ở Nam Phái chúng tôi sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?".
"Vậy sao? Thế để tôi xem các người có thể chữa được cho anh ta không", người kia điềm nhiên đáp.
"Lát nữa tôi rất muốn được thấy vẻ mặt của cậu", Bích Nhàn cười nói.
"Ranh con vô tri, không biết trời cao đất dày", Lý Tử Vân lắc đầu liên tục.
Các thành viên Nam Phái ở xung quanh cũng cười khẩy.
Phía hàng ghế khán giả cũng vang lên không ít lời bàn tán.
"Anh ta nói gì cơ? Phế hai tay của người ta, tước bỏ tư cách hành nghề y? Chẳng phải nực cười lắm sao? Đây là Nam Phái đấy!".
"Anh ta phế kiểu gì chứ? Chút y thuật đó của anh ta liệu có làm được không?".
"Mặt mũi cũng đẹp trai đấy, mà sao đầu óc lại có vấn đề nhỉ?".
"Haizz, lát nữa anh ta sẽ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!".
Mọi người đều gật gù, chỉ chỉ trỏ trỏ người kia.
Nhưng dần dần, những lời bàn tán bắt đầu nhỏ đi, đồng thời bọn họ không khỏi dời mắt từ người kia sang Kim Đỉnh.
Chỉ thấy vẻ mặt vốn điềm nhiên của Kim Đỉnh dần trở nên hoảng hốt, rồi lại từ hoảng hốt chuyển sang kinh ngạc, khó tin…
Ai nấy đều bị vẻ mặt này của Kim Đỉnh dọa sợ.
"Thầy Kim Đỉnh, sao vậy?", Lý Tử Vân ở bên cạnh cau mày.
"Không ổn lắm, không ổn lắm…"
Kim Đỉnh thì thào đáp.
"Cái gì?".
Mọi người đều biến sắc.
Ninh Đồ sợ đến mức suýt ngất xỉu.
"Thầy Kim Đỉnh, rốt cuộc thế nào rồi? Cậu ta đã làm gì Ninh Đồ?", Bích Nhàn vội hỏi.
"Tôi không cảm nhận được mạch tượng của cậu ấy, nhưng có một luồng khí tức kỳ quái hơn đang len lỏi trong hai cánh tay cậu ấy", Kim Đỉnh muốn khóc mà không có nước mắt.
Ông ta vừa dứt lời, Vũ Văn Mặc liền nhanh chân bước tới, kéo lấy hai cánh tay Ninh Đồ, bắt mạch cho anh ta.
Một lát sau, sắc mặt Vũ Văn Mặc tái nhợt, lùi lại mấy bước.
"Thầy Vũ Văn?", mọi người đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
Ninh Đồ tái mặt, cũng vội nhìn Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc lẩm bẩm nói: "Là Phần Tịch… là Phần Tịch…"
"Phần Tịch?".
Mấy người Bích Nhàn biến sắc, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
"Đó là gì vậy?".
Có thành viên không nhịn được hỏi.
"Đó là một loại mạch tượng của Đông y cổ, loại mạch tượng này có nghĩa là gân mạch ở bàn tay đã bị thiêu hủy hoàn toàn, nhưng vẫn giữ được công năng cơ bản nhất. Đây là sự phá hoại không thể đảo ngược, giống như một vận động viên Olympics, nếu anh ta bị thương nặng do Phần Tịch, anh ta sẽ không chết, thậm chí vẫn có thể đi lại, nhưng không thể chạy, không thể nhảy cao được nữa. Anh ta giữ được khả năng đi lại cơ bản nhất, nhưng không thể vận động thoải mái như trước được".
Liễu Như Thi đứng lên, chậm rãi giải thích.
Mọi người nghe xong đều há hốc miệng.
"Trong Đông y còn có hiện tượng như vậy sao?".
"Đây không phải là Parkinson, nhưng còn đáng sợ hơn Parkinson, bởi vì hiện giờ chưa có bác sĩ Đông y nào khắc chế được kiểu tổn thương này, tôi nghĩ Nam Phái cũng không làm được đâu", Liễu Như Thi nhìn về phía Vũ Văn Mặc.
Ông ta trầm mặc không nói gì.
Còn tất cả các thành viên Nam Phái xung quanh đều biến sắc sợ hãi.
Ninh Đồ mặt xám ngoét như tro tàn.
Hai cánh tay anh ta vẫn run rẩy, nhìn Vũ Văn Mặc, hỏi: "Thầy, nói vậy là… em hết đường cứu rồi sao…"
"Yên tâm, cậu hi sinh vì Nam Phái, chúng tôi sẽ báo cáo lên trên, nói rõ chuyện này, xin người Nam Phái sắp xếp công việc cho cậu, cả đời này cậu chắc chắn không phải lo cơm ăn áo mặc", Vũ Văn Mặc nói.
"Nhưng cả đời này em không thể cầm châm bạc được nữa! Cả đời này em không thể bốc thuốc được nữa!", Ninh Đồ gào lên.