Chương 3507
Ở đây đã không còn chỗ nào để trốn nữa.
An Mạn chỉ có thể cầu nguyện Lâm Chính sẽ tìm thấy mình trước những người đang truy sát cô ta.
“Cô ta đâu rồi?”.
“Không biết”.
“Tìm cho tôi! Tầng hai này rộng như vậy, cô ta không chạy được đâu!”.
“Nhiều phòng thử đồ quá!”.
“Sợ gì chứ? Tìm từng phòng một cho tôi! Cho dù phải lật từng viên gạch ở đây lên cũng phải tìm bằng được!”.
“Vâng!”.
Tiếng hô hoán không ngừng vang lên ở phòng thử đồ.
Sau đó những tiếng lục lọi bới móc vang lên.
“Chủ tịch Lâm! Anh mau đến đi Chủ tịch Lâm, mau lên!”.
An Mạn nhắm mắt lẩm bẩm, trong lòng càng lo lắng hơn.
Nhưng đúng lúc này.
Reng reng…
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
An Mạn biến sắc, nhìn xuống mới biết là nghiệp vụ quảng cáo của công ty điện thoại.
Cô ta cuống cuồng tắt chuông điện thoại.
Nhưng… đã muộn.
Lần này An Mạn căm thù công ty điện thoại đến xương tủy, suýt nữa thì ném điện thoại đi.
“Bên kia có tiếng động!”.
“Chắc chắn con khốn kia đang trốn ở đó!”.
“Mau qua đó!”.
Người ở bên ngoài ùa tới, mở cửa ra.
“A!”.
An Mạn hét ầm lên, lập tức lấy bình xịt hơi cay phòng vệ trong túi xách ra, nhưng nó không có bất cứ tác dụng gì với những người vai u thịt bắp này.
Một gã đàn ông túm lấy cánh tay An Mạn, giật bình xịt hơi cay của cô ta đi, rồi dùng sức lôi cô ta ra ngoài.
An Mạn bị mất trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta nhìn những người đang lại gần, sợ đến mức run rẩy.
Một người trong số đó giơ súng lên, định kết liễu An Mạn.
“Anh làm gì vậy?”, người bên cạnh lập tức đè bả vai gã kia lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh muốn các anh em bị trang chủ trách phạt sao? Trang chủ đã nói rồi, phải bắt sống về!”.
“Việc này… thôi được rồi”, người kia hạ súng xuống, phất tay nói: “Đưa cô ta đi!”.
“Vâng!”.
Một gã đàn ông bước tới, vác An Mạn lên như xách một con gà, đi về phía cầu thang.
“Thả tôi ra, đừng giết tôi, thả tôi ra!”.
An Mạn giãy giụa điên cuồng, nhưng vô ích.
“Oắt con, ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi lột quần áo cô ra đấy!”, gã đàn ông bên cạnh hung ác nói.