Chương 3510
Chắc chắn cách của thần y Lâm sẽ khác với người thường.
Đến lúc đó e là giữ được mạng thì cũng sống không bằng chết.
“Chủ tịch Lâm, đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói!”, gã đàn ông vội nói.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra ý của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là bắt anh và người của anh… Sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi… muốn bắt sống…”
“Bắt tôi?”, Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Tôi và sơn trang Huyết Kiếm các anh không thù không oán, đang yên đang lành sao lại muốn bắt tôi?”.
“Việc này… có hai nguyên nhân… Thứ nhất là vì nhà họ Lâm ở Yên Kinh…”
“Nhà họ Lâm? Bọn họ liên minh với sơn trang Huyết Kiếm các anh rồi sao?”.
“Phải, nhà họ Lâm cử đại diện tới, ai cũng biết ân oán giữa anh và nhà họ Lâm, trang chủ muốn dùng anh để tỏ thái độ với nhà họ Lâm”.
“Vậy à? Hừ, sơn trang Huyết Kiếm các anh cũng thiển cận quá đấy. Nhà họ Lâm tuy mạnh, nhưng Dương Hoa của tôi cũng không kém, vì nhà họ Lâm mà vô duyên vô cớ thêm một kẻ thù, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Chủ tịch Lâm, nếu anh nghĩ vậy thì nhầm to rồi, mục đích chính của việc bắt anh không phải để tỏ thái độ với nhà họ Lâm, quan trọng nhất là nguyên nhân thứ hai”.
“Nguyên nhân gì?”.
Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi thốt ra ba chữ.
“Hồng Nhan Cốc!”.
Lâm Chính nghe thấy ba chữ này thì bừng hiểu ra.
“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm muốn lấy lòng Hồng Nhan Cốc…”
“Chuyện của Hồng Nhan Cốc đã lan khắp nơi, so với nhà họ Lâm, thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi muốn liên minh với Hồng Nhan Cốc hơn. Đại hội sắp diễn ra, sơn trang Huyết Kiến cần gấp sự trợ giúp từ bên ngoài. Tuy có Phiêu Nhai Các và nhà họ Lâm làm viện trợ bên ngoài, nhưng nếu có sự ủng hộ của Hồng Nhan Cốc thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm có thể tung hoành vô địch. Vì vậy, sau khi biết ân oán giữa anh và Hồng Nhan Cốc, trang chủ liền liệt ngay anh vào danh sách đen. Không chỉ có anh mà cả những người bên cạnh anh! Một khi phát hiện ra ai sẽ lập tức bắt về, nếu phản kháng thì giết không cần hỏi”, gã đàn ông trầm giọng nói.
Ánh mắt Lâm Chính bình tĩnh, không có bao nhiêu tức giận.
Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi hiểu rồi, không ngờ chuyện giữa tôi và Hồng Nhan Cốc lại khiến sơn trang Huyết Kiếm các anh chủ động ra tay, tốt lắm!”.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi chỉ biết chừng này, anh… anh có thể tha cho chúng tôi không?”, gã đàn ông nói đầy mong đợi.
“Đương nhiên là được, nhưng có người thì không”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ai?”.
Gã đàn ông sửng sốt hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ hơi nghiêng người.
Sau đó rất nhiều cảnh sát xông tới, bao vây bọn họ lại.
“Tất cả giơ tay lên!”.
Tiếng quát vang lên.
Gã đàn ông sửng sốt, vội giơ tay lên, mặt nhăn mày nhó.