“Thành công rồi! Thành công rồi! Thần y Lâm xong rồi! Ha ha ha ha…”.
Nhìn thấy mười cây châm bạc trước ngực Lâm Chính, Trình Thường Sinh vui mừng điên cuồng, kích động vô cùng.
“Làm tốt lắm! Thường Sinh!”.
Ông Trình ở bên ngoài mỉm cười nói.
Lâm Chính lại nóng lên, gã đàn ông gần một trăm ký bị anh dùng một tay hất bay, tông vào đám người.
Anh lập tức vung tay đành về phía vệ sĩ còn lại.
Rầm!
Vệ sĩ đó bị đánh trúng đầu, lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại ôm đùi ôm chân căng thẳng, chưa kịp phản ứng lại, Lâm Chính đã đâm cho mỗi người một kim, ba người thoáng chốc ngất xỉu.
Lúc này, Lâm Chính không khỏi nôn ra máu.
Máu đen kịt, giống như trúng độc.
“Ha ha ha ha, Lâm Chính, anh động đi! Anh động đi! Động tác anh càng nhanh, tuần hoàn máu càng nhanh, độc phát tác càng lợi hại! Anh tiêu rồi! Ha ha ha ha…”, Trình Thường Sinh cười lớn.
“Trình Thường Sinh! Cậu định gây án mạng sao?”, Tần Bách Tùng sốt ruột, la lớn.
“Dù có xảy ra án mạng, Nam Phái tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm!”.
Long Thủ ngồi trên ghế lạnh lùng nói.
Tần Bách Tùng nghẹn họng.
“Thường Sinh, làm tốt lắm! Chuyện kết thúc, cậu hãy đến chỗ tôi học tập đi!”, Long Thủ thản nhiên nói.
Câu nói này khiến Trình Thường Sinh kích động đến mức không nói nên lời.
Những bác sĩ thiên tài khác bao gồm Văn Nhân Chiếu Giang đều ghen tị đến mức mắt đỏ lên.
Nhất là Văn Nhân Chiếu Giang.
Anh ta là học trò duy nhất của Long Thủ!
Bây giờ lại để Trình Thường Sinh xen vào, làm sao anh ta chịu được?
Rõ ràng trước kia người này nịnh bợ mình, bây giờ lại ngang vai ngang vế với mình rồi sao?
Chỉ là, Trình Thường Sinh đắc ý chưa được bao lâu, Lâm Chính lại cười thành tiếng.
“Chút độc của anh mà muốn độc chết tôi? Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình các người… giống như trò đùa con nít vậy?”.
“Anh nói cái gì?”, nụ cười của Trình Thường Sinh cứng đờ.
“Chết đến nơi rồi còn cứng miệng! Ra ray! Đánh gãy hai chân hai tay cậu ta cho tôi!”, Bích Nhàn hét lên.
Người xung quanh lại xông tới.
Lâm Chính lập tức phản kích.
Quyền cước đánh ra, vô cùng bén nhọn, đạp trúng người có thể khiến người đó bay xa hơn mười mét, đâm trúng người có thể khiến người đó choáng váng.
Trong chớp mắt, lại có hơn trăm người ngã xuống, kêu khóc thảm thiết.
Nhìn bộ dạng của Lâm Chính càng đánh càng hăng, không giống như đã trúng độc.
Chưa tới năm phút sau, tám trăm thành viên Nam Phái đã bị anh hạ gục, hơn nữa tất cả đều bị anh cắm Phần Tịch.
Người xung quanh sững sờ.
“Chuyện này không thể nào!”, Trình Thường Sinh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình chúng ta… sao lại không có tác dụng?”, ông Trình cũng la lên thất thanh.
“Rất đơn giản”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Bởi vì tỉ lệ kháng độc của cơ thể tôi là một trăm phần trăm”.
“Tỉ lệ kháng độc?”.
Người xung quanh mờ mịt, vô cùng khó hiểu.
“Có ý gì?”, ông Trình quát lên.
“Nói đơn giản thì là cơ thể tôi bách độc bất xâm”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, đầu óc bọn họ đều vang lên tiếng ầm ầm.
Bách độc bất xâm? Lại còn loại thể chất này sao?
Đây là phim võ hiệp à?
Ai dám tin?
Nhưng cảnh tượng trước mắt không cho phép bọn họ nghi ngờ…
“A… A… Bố, bây giờ phải làm sao?”, Trình Thường Sinh run rẩy hỏi.
“Con mau về đây!”.
Ông Trình sốt ruột nói.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Lâm Chính đột nhiên bước chân ra, xông về phía Trình Thường Sinh.
Ông Trình biến sắc, la lên thảm thiết: “Bảo vệ cậu chủ!”.
Năm vệ sĩ lao ra khỏi đám đông, muốn ngăn cản Lâm Chính.
“Cút ra!”.
Lâm Chính quát khẽ, hai tay không biết có sức lực đến thế nào, đẩy năm gã cao to cường tráng một mét chín đó ngã ra đất.
“Hả?”.
Trình Thường Sinh đang định chạy trốn vô cùng hoảng hốt, vội vàng chui lên phía trước.
“Trình Thường Sinh, nếu anh đã trung thành với Nam Phái như vậy, tôi đánh anh tàn phế cũng không quá đáng nhỉ?”.
Lâm Chính tóm lấy vai Trình Thường Sinh, sau đó dùng sức đẩy ra xa.
Rầm!
Trình Thường Sinh ngã cắm đầu xuống đất, toác đầu chảy máu.
“Tao liều mạng với mày!”.
Trình Thường Sinh gào lên, vội vàng bò dậy, đấm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề nhúc nhích.
Rầm!
Nắm đấm đấm vào ngực anh lại giống như đấm vào tấm thép.
Trình Thường Sinh cảm thấy xương tay mình sắp nứt ra, còn Lâm Chính… vẫn không suy suyển…
Trình Thường Sinh ngây người, nhìn Lâm Chính không có cảm xúc gì, cơn đau từ xương tay truyền tới cũng không cảm giác được.
Bốp!
Lâm Chính lại đưa tay ra, tóm lấy cổ Trình Thường Sinh, sau đó chậm rãi nhấc anh ta lên.
“Ư… Buông… Buông tay, tôi sắp không thở được… mau buông tay ra…”, Trình Thường Sinh điên cuồng giãy giụa, nhưng mãi không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.
“Mau, đưa cậu chủ về, đánh chết người đó cho tôi, đánh chết cậu ta!”, ông Trình hét lên với năm vệ sĩ.
Nhưng năm vệ sĩ lại do dự.
Trong mắt bọn họ, sức chiến đấu của Lâm Chính còn là người sao? Đây rõ ràng là siêu nhân!
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Lên đi!”, ông Trình hét lên.
Vệ sĩ cắn răng, cuối cùng vẫn xông lên.
Nhưng điều chờ đợi bọn họ vẫn là cẳng chân nhanh như chớp của Lâm Chính.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Nằm tiếng động vang lên.
Các vệ sĩ đều bị đá bay, có người ngất tại chỗ, không ngất cũng giả vờ ngất, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Ông Trình trợn tròn mắt.
Trình Thường Sinh tuyệt vọng.
Người của Nam Phái ở xung quanh cũng sững sờ.
Không ai dám lên nữa!
Người này… là một tên điên! Là một quái thai!
“Bây giờ không ai có thể cứu được anh nữa rồi!”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Trình Thường Sinh.
“Anh… Anh định làm gì?”, Trình Thường Sinh run rẩy hỏi.
“Không làm gì cả, chỉ trả lại cho anh một thứ!”.
“Thứ gì?”.
“Thứ này!”, Lâm Chính nói, sau đó rút mười cây châm bạc ở trước ngực ra, cắm từng cây vào hai cánh tay của Trình Thường Sinh.
“Á!”.
Trình Thường Sinh lập tức hét lên thê thảm, hai cánh tay điên cuồng run rẩy, phản ứng còn kịch liệt, tần số còn nhiều hơn những người khác.
Hiển nhiên, Lâm Chính không đơn giản chỉ là sử dụng Phần Tịch lên người anh ta…
Chốc lát sau, Trình Thường Sinh đột nhiên im bặt, ngất đi, không còn động tĩnh cứ như xác chết.
“Cậu đã làm gì con trai tôi?”, ông Trình hét lên.
“Không có gì, chỉ là đời này con trai ông không thể dùng đến hai tay nữa”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cái gì?”, ông Trình như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.
“Món nợ của nhà họ Trình sẽ không kết thúc như vậy. Nếu chúng ta đã kết thù oán, tôn chỉ của tôi là diệt cỏ tận gốc, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một món nợ chưa tính!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, hai mắt nhìn chằm chằm Văn Nhân Chiếu Giang ở trong đám người.
Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy cả người, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, thế nào? Anh còn muốn động vào tôi sao?”.
“Tôi không động anh được sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thế gia Văn Nhân chúng tôi không phải nhà họ Trình! Tốt nhất anh hãy nghĩ cho kỹ!”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói.
“Vậy tôi thử xem thế gia Văn Nhân các người mạnh hơn nhà họ Trình chỗ nào là được rồi!”.
Lâm Chính nói, bước thẳng về phía Văn Nhân Chiếu Giang.
Không hề lùi bước.
Văn Nhân Chiếu Giang kinh hãi biến sắc, vội vàng lùi về sau, muốn gọi người bên cạnh giúp đỡ, nhưng khi anh ta quay đầu mới phát hiện xung quanh mình chẳng còn ai.
Tất cả mọi người… đều tránh xa anh ta…
Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ.
Lúc này, bất kể là ai cũng sợ Lâm Chính đến tột cùng.
Không ai muốn giúp Văn Nhân Chiếu Giang nữa…
Bây giờ phải làm sao?
Đầu óc Văn Nhân Chiếu Giang rối bời, nhìn Lâm Chính từng bước tới gần, trong đầu anh ta cũng vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc đó… một bóng người đi tới, đứng trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.
Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ, sau đó vui mừng kêu lên: “Thầy!”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhìn người chắn trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.